Chương 166
Chương 166Chương 166
Lục Trạch Thiên đột ngột chen vào nói chuyện: "Sắc trời không còn sớm nữa, ông mau về đi, đường cũng không dễ đi, lát nữa trở về tôi sẽ nói với Tần Thi là ông tới tìm cô ấy."
Cha Tần đối diện với Lục Trạch Thiên, trong lòng vẫn luôn có chút sợ hãi, nghe anh vừa nói như vậy, cha Tần cũng đồng ý ngay, không nhất quyết đòi đi đến nhà họ Lục nữa.
"Được được, vậy tôi về trước đây."
Cha Tần nhìn Lục Trạch Thiên nói: "Đến lúc đó con với Tần Thi cùng nhau trở về, cha kêu thím con làm cho mấy đứa một bàn đồ ăn thật ngon nha."
Lục Trạch Thiên không nói gì mà chỉ khẽ cười một cái.
Cha Tần đi rồi, Lục Trạch Thiên cùng ba Lục xoay người đi về nhà.
Ba Lục hỏi: "Sao con lại nói như thế?" Người ta đã đi đến tận cửa nhà rồi, lại không kêu ông ta đi vào, đây không phải là đạo đãi khách.
Lục Trạch Thiên giải thích: "Quan hệ của Tần Thi với người trong nhà không được tốt cho lắm."
Ba Lục nghiêng đầu nhìn anh một cái, Lục Trạch Thiên thản nhiên nhìn lại, ba Lục trầm mặc một hồi sau đó chớp chớp mắt hỏi tiếp: "Vậy lúc nào thì các con về nhà mẹ đẻ Tần Thi?"
Lục Trạch Thiên trả lời: "Không trở về nữa ạ."
Ba Lục trừng mắt: 'Hả?"
"Tần Thi sẽ không trở về nhà nữa." Lục Trạch Thiên biết, cô muốn trốn còn không kịp, lúc ấy cô cũng không nghĩ sẽ về nhà cha mẹ đẻ ăn cơm, muốn cắt đứt quan hệ một cách triệt để.
Ba Lục cũng biết chuyện vị trí của Tần Thi trong danh sách đại học bị bán, vì thế liền thấy hơi rối rắm một chút, nhưng cũng không quan tâm nữa, chỉ thở dài nói: "Chuyện của mấy đứa thì mấy đứa tự xử lý đi."
Chỉ cần bọn họ sống tốt là được, ông không can thiệp nhiều làm gì.
"Vâng." Lục Trạch Thiên lên tiếng, trong lòng lại nhớ tới cái hiệp ước, không khỏi có chút đau đầu.
Về đến nhà, cơm sắp làm xong rồi.
Mẹ Lục liếc ba Lục một cái: "Sao lại giống như con nít thế kia? Không đi gọi ông về ăn cơm ông sẽ không về hả?"
Ba Lục nhìn thoáng qua bọn nhỏ, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: "Vốn dĩ tôi cũng đã tính về rồi."
Ngay từ lúc ông chuẩn bị hạ xong bước cờ kia đã tính trở về.
Mẹ Lục lại liếc ông thêm một cái,'Mau rửa tay đi, ăn cơm xong đi sang nhà lão Lý mượn mạt chược đi, buổi tối cùng nhau chơi mạt chược."
Ba Lục choáng váng, không ngờ rằng bà ấy vậy mà chủ động muốn đánh bài: "Không phải bà không thích đánh bài sao?"
Mẹ Lục: "Thỉnh thoảng chơi một chút cũng được."
Ba Lục đã hiểu, bà ấy không phải là không thích đánh bài, mà là không thích đánh với mấy bà già trong thôn: "Được, ăn cơm xong tôi đi mượn."
Rửa tay xong ngồi vào bàn cơm, ba Lục nhìn nồi khoai tây sợi trên bàn, mắt sáng rực lên.
Ông rất thích ăn cái này, nhưng các bước làm quá là phiền phức, mẹ Lục cũng không muốn làm.
Muốn làm thì đầu tiên phải lấy một cái nĩa chuyên dụng bào khoai tây thành từng sợi, sau đó trộn với bột mì rồi hấp lên.
Cái nĩa kia không dễ dùng, bào khoai tây thực sự rất tốn sức, nếu không phải mấy người Lục Trạch Thiên ở đây, mẹ Lục cũng sẽ không làm.
Một nồi khoai tây sợi to đặt đó, mẹ Lục lấy một cái thìa lớn chia thành từng miếng một, để vào bát cho bọn trẻ, sau đó để bọn nhỏ tự cho nước sốt.
Nước sốt có hai loại, một loại là cà chua xào ớt xanh băm nhỏ, một loại là nước tỏi được trộn đặc biệt với dầu(*), cả hai loại đều thơm nức.
[Chú thích: (*) Kiểu đun dầu sôi sau đó đổ vào nó sôi tung toé lên. ]
An An thì loại nào cũng không từ chối, tất cả đều muốn, Bình Bình với Cố Thanh Hải thì chỉ thích sốt chà chua, không thích nước tỏi có vị tỏi nông.
Đây là lần đầu tiên Tần Thi ăn cái này, khoai tây chà bông rất dai, trộn thêm nước tương ăn rất tuyệt, chua chua mặn mặn, tỏi cũng đặc biệt thơm, rất hợp khẩu vị của cô.
Cô nhớ kỹ cách làm, cân nhắc lúc nào về nhà tự mình cũng có thể làm.
Đây là món ăn đặc sản ở đây, nguyên thân lại chưa từng được ăn qua.