Chương 167
Chương 167Chương 167
Người nhà họ Tần chưa bao giờ mày mò đối với thức ăn, ăn no là được, không theo đuổi thị hiếu ngày nay.
Sau khi ăn xong một chút khoai tây sợi, lại ăn thêm một chén bún thịt viên, bụng lập tức no tròn.
"Còn thừa nhiều quá." An An nhìn nồi còn dư lại một nửa, vỗ vỗ bụng nhỏ.
"Không sao, ngày mai đem xào với cơm ăn sáng là được." Mẹ Lục đã tính kỹ cơm sáng mai rồi: 'Lại nấu thêm cháo bắp, uống trà mà Thi Thi mang về nữa."
"Chà chà..." An An chớp chớp mắt,'Thật là tuyệt đó ạ!"
Mẹ Lục cười ha ha, đứng lên sờ soạng cái đầu nhỏ của Bình Bình một hồi: "Đúng là mèo con tham ăn!"
Bình Bình có hơi ngượng ngùng một chút, mím môi cười xấu hổ.
Cơm nước xong xuôi, mọi người bắt đầu thu dọn chén đũa, còn ba Lục lại đi ra ngoài mượn mạt chược.
Thu dọn xong hết cả thảy, mọi người bắt đầu đen bàn nhỏ ra đặt lên trên giường đất, cùng nhau chơi mạt chược.
Bọn họ cũng không chơi tiền, mà mỗi người chỉ cầm ba mươi hạt bắp khô, thắng thì sẽ được bắp.
Bốn người mẹ Lục, ba Lục, Lục Dao với Tần Thi chơi mạt chược, còn lại Lục Trạch Thiên trông bọn nhỏ. Bọn nhỏ chơi với Lục Trạch Thiên mấy trò chơi ấu trĩ, anh không những không kiên nhẫn, ngược lại còn rất thích thú phối hợp.
Mấy người đang chơi mạt chược thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ chơi, thấy bọn họ chơi vui vẻ, trên mặt không tự giác được mà nở nụ cười.
Đánh bài ba tiếng đồng hồ, mẹ Lục một mình chơi thắng toàn bộ bắp của ba người, cuối cùng vui đến mức không thể khép miệng lại được.
Sau khi kết thúc, mọi người xếp hàng rửa mặt. Hôm nay vẫn sắp xếp phòng giống như hôm qua, tới khi Lục Trạch Thiên lại ở chung một phòng với Tần Thi, vẫn không dám nhìn Tần Thi như cũ. Làm cho Tần Thi nhịn không được cười, sau khi Lục Trạch Thiên nghe được tiếng cô cười, anh càng trở nên xấu hổ hơn.
Vì thế anh nói đến chuyện gặp được cha Tần Thi lúc chạng vạng để dời đi sự xấu hổ.
Tần Thi nghe vậy, nụ cười trên mặt trong chốc lát đã mất tăm, cô không muốn trở về, không muốn lại tiếp tục duy trì quan hệ với bọn họ.
Lục Trạch Thiên biết suy nghĩ của cô, nhưng bọn anh tạm thời sẽ không đi, nếu không quay về bên đó một chuyến, sợ là sẽ truyên ra những lời không tốt.
Tần Thi thấy không sao cả, mở miệng nói: "Bọn họ ai thích nói gì thì nói, em không để bụng, dù sao tháng sau chúng ta cũng đi rồi, về sau cũng không phải nghe thấy mấy lời đó nữa."
"So với mấy lời ra tiếng vào của người ta, em thà rằng thanh tịnh một chút, còn có thể tiết kiệm được tiền nữa."
Về nhà mẹ đẻ chẳng lẽ không mang gì về sao? Hơn nữa trong nhà cũng không có ai nhiệt tình quan tâm cô, trở về làm gì chứ?
Vừa tốn tiền vừa bực mình, cô không làm.
Lục Trạch Thiên đã sớm biết là sẽ như thế này, chỉ cười cười mà không nói thêm gì nữa.
Dừng một chút, anh lại mở miệng nói: "Lúc ấy bà nội em bán danh ngạch đại học của em, mặc dù tiền đã được trả lại cho người mua trước đó, nhưng xét tính chất vẫn là phạm pháp, cho nên bị bắt giam nửa tháng."
"Sau khi ra được bị công an mang trở về, công an tổ chức hội nghị phổ biến pháp luật, lấy bà nội của em làm ví dụ tiêu cực, mọi người đều biết việc này."
Lục Trạch Thiên: "Tình huống nhà em như thế nào mọi người đều biết, nếu thật sự không quay về, chắc mọi người cũng sẽ không bàn tán gì." "Người nhà em ... chắc cũng sẽ không dám tới gây chuyện."
Tần Thi nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đang an ủi em à? Anh không cảm thấy em rất ích kỷ, làm quá hay là bất hiếu sao?"
Lục Trạch Thiên lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, ngu hiếu mới là không tốt."
Tần Thi cười một tiếng.
Hai người không ai nói gì nữa, không khí trở nên yên tĩnh.
Lúc Lục Trạch Thiên cho rằng Tần Thi đã ngủ rồi, cô đột nhiên lại nói chuyện.
Tần Thi: "Lục Trạch Thiên."
"Ơi?" Lục Trạch Thiên nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Làm sao thế?"
ebooX