Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 168

Chương 168 Chương 168Chương 168

Tần Thi trầm mặc chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Lục Trạch Thiên cảm giác được điều mà lúc đầu Tần Thi muốn nói không phải câu này, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, chỉ là phối hợp theo rồi nói một câu: "Ngủ ngon."

Tần Thi nghiêng người, đưa lưng về phía Lục Trạch Thiên, cô nhắm hai mắt lại.

Lục Trạch Thiên nhìn bóng dáng của cô... Một hồi lâu vẫn chưa ngủ được.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thi có hơi do dự: Thôi quên đi, không nói nữa, để sau hãng nói!

Lục Trạch Thiên liền giả ngu: Em không nói thì anh cũng không hỏi.

Lục Trạch Thiên có ám chỉ qua, nhưng thái độ của Tần Thi rất kiên quyết, còn nói đùa rằng tương lai mình sẽ rời đi, thế nên sau này Lục Trạch Thiên không dám nhắc đến nữa, sợ rằng Tần Thi sẽ trực tiếp rời đi thật!

*

Mùa đông ở nông thôn thực sự rất lạnh, bọn nhỏ không thể lên núi ngắm cảnh hay lội sông bắt cá như mùa hè, nhưng cũng không phải là không có gì để chơi.

Ba Lục với Lục Trạch Thiên không mang bọn nhỏ đi trượt băng, mà là đi đục băng bắt cá, chơi vui sướng lại có cá xách về.

Tần Thi đem cá làm thành nhiều món đa dạng, làm cho bọn nhỏ hào hứng kêu ngao ngao, chọc cho người lớn cũng cười ha hả.

Trong một tuần, Tần Thi làm cá hầm cải chua, cá kho, cá sốt chua ngọt, cá hấp, cá cắt lát chiên giòn, cá chiên, canh cá đậu hũ, ...

Đối với đồ ăn ở cái thời đại này mà nói, mọi người đều không có đủ thịt ăn, cho dù là nguyên một tuần đều ăn cá, mọi người cũng không cảm thấy chán, ngược lại còn chờ mong Tần Thi có thể làm thêm những món đa dạng hơn.

Tần Thi cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục nấu các món ăn đa dạng hơn, cho đến khi mọi người đều đi bắt cá, cá khó bắt hơn bọn họ mới bỏ qua.

Mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, trong huyện có tổ chức múa ương ca(*). Toàn bộ người nhà họ Lục cũng đi, sáng sớm vừa ăn xong đã chạy lên huyện xem múa ương ca.

[Chú thích: (*) Múa Ương ca: là hoạt động thể dục-thể thao truyền thống dân tộc cổ xưa của Trung Quốc, được bắt nguồn từ đời sống và thể hiện về cuộc sống, nêu bật tính nghệ thuật thể thao độc đáo, nhằm phục vụ nhu cầu hoạt động rèn luyện sức khoẻ của người dân. ]

Người trong huyện đặc biệt nhiều, phố xá đông nghịt gấp hai lần bình thường, rất đông đúc, giống như ga tàu hỏa mỗi lần tết đến đời trước vậy, chắc là mọi người ở các thôn phụ cận đều tới.

Bọn nhỏ được người lớn bế, lôi kéo, ai cũng vươn cổ nhìn xung quanh, trên mặt đều nở nụ cười, đây là khoảng thời gian hiếm hoi để thư giãn trong năm.

Lục Trạch Thiên đang bế An An, ba Lục thì bế Bình Bình, Tần Thi và Lục Dao trông chừng Cố Thanh Hải, cùng với mẹ Lục chen vào đám đông, chen lên hàng đầu.

Không lâu sau khi tiếng trống chiêng nổi lên, đám đông càng trở nên ồn ào hơn, tiếng trẻ con phấn khích hò hét vang lên khắp nơi.

Những người đi đầu mang theo kèn, kèn xona, trống, chiêng, trên người đeo một dải lụa đỏ, trên đầu các cụ cũng buộc một hoa lụa đỏ, nhìn rất có không khí lễ hội.

Âm thanh kèn và trống hòa nhịp bên tai không dứt, kèn xona vang lên rộn ràng, làm tỉnh thần mọi người chấn động theo.

"Wow..." cặp sinh đôi hò hét cảm thán: "Âm thanh lớn quá!"

Tiếng kèn xona kèm theo tiếng trống, không cần dùng loa mà âm thanh cũng truyên được lan rộng, đội ngũ múa ương ca chậm rãi đi sau, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

Chờ đội ngũ gần tới chỗ trước mặt mấy người Tần Thi, bọn nhỏ đã sớm bị những người ăn mặc sặc sỡ với "đôi má hồng" đi sau đội nhạc thu hút. Họ trang điểm đậm đi cùng với những chiếc quạt lớn màu rồng rực rỡ, ưỡn ngực ngẩng đầu rất kiêu hãnh.

Tần Thi không dám buông tay Cố Thanh Hải, chỉ có thể duỗi một tay che tai. Trong một đội hơn chục người, có vài người chơi kèn xona, âm thanh cực kỳ lớn.

Âm thanh của kèn xona như muốn xuyên qua não, làm Tần Thi không nhịn được mà há miệng, hôm nay coi như cô chính thức cảm nhận được cái gì gọi là "đinh tai nhức óc”.
Bình Luận (0)
Comment