Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 169

Chương 169 Chương 169Chương 169

Chờ dàn nhạc đi xa, Tần Thi mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ở phía sau vẫn còn đội nhạc, nhưng ít người, âm thanh cũng vừa vặn không quá lớn.

Tần Thi nghiêm túc xem người múa ương ca, mặc dù họ trang điểm lộng lẫy còn quần áo thì không thể nói hết, nhưng dù sao thì đây cũng là di sản văn hóa phi vật thể, thế hệ sau này rất khó để được xem những thứ này.

Đầu đội mũ trùm đầu lớn của búp bê, khom lưng khom cổ nhảy múa, còn mang cà kheo hơn một mét mà đi rất vững chắc, thắt lưng trên eo buộc một con lừa vải,'ông già" "bà già" cố tình nháy mắt giả vờ xấu xí, ...

Tần Thi nhìn mấy đội ngũ không chớp mắt, hoàn toàn bị họ hấp dẫn.

Lụa màu bay phấp phới, khua chiêng gõ trống, nhảy múa vui vẻ, cái này rất đặc sắc, đây chính là múa ương ca truyền thống.

Nếu có điện thoại, Tân Thi thật sự muốn quay lại cảnh này, quá thú vị và cũng rất động lòng người.

Đội ngũ múa ương ca không dài, cho dù đi rất chậm, nhưng chưa đến một tiếng cũng đã kết thúc.

Mọi người chậm rãi tan đi, trên đường vẫn còn dư âm khi thưởng thức màn múa vừa rồi, tốp năm tốp ba ghé vào tai nhau hi hi ha ha bàn tán.

Tần Thi đi theo mọi người tới trước chợ, trong lòng còn có chút chưa đã thèm, có điều tới chợ rồi, sau khi thấy một đống lớn hàng quán người ta bày bán, sự chú ý của cô lập tức bị dời đi.

Đủ loại đồ ăn chín, rau quả trồng tại nhà, còn có thịt cá, các vật dụng cần thiết hàng ngày, quần áo, cái gì cần có đều có.

"Ấy! Nhiều người như vậy!" Lục Dao không ngờ trong khu chợ lại mở thêm nhiều gian hàng như vậy.

"Ôi tình yêu của tôi..." Mẹ Lục nhìn mấy miếng thịt cừu với thịt heo treo lủng lẳng, một đám người tụ tập quanh quầy thịt lựa những miếng ngon, lẩm bẩm: "Nhiều thịt nhiều thứ quá nhỉ, không có phiếu mà cũng có thể mua được, như thế này cung tiêu xã(*) có bán được không?”

[Chú thích: (*) Cung tiêu xã: hợp tác xã mua bán của chính phủ. ]

"Đương nhiên là có thể rồi." Ba Lục lôi kéo Bình Bình, liếm môi đã khô, nói: "Cung tiêu xã là của quốc gia, cung cấp đủ hàng hóa, có quốc gia ở đó, đương nhiên có thể tiếp tục duy trì."

"Đây chắc là nhà nuôi, hoặc là thu mua từ nhà khác nhỉ? Con thấy số lượng cũng không nhiều lắm." Lục Dao xem xét một hồi rồi nói.

Lục Trạch Thiên nhìn lướt qua: "Chắc là thế."

"Nếu chính sách không thay đổi, mẹ thấy cung tiêu xã sớm muộn gì cũng bị dẹp." Vẻ mặt mẹ Lục khẳng định: "Mấy người bán hàng của cung tiêu xã lâu nay thái độ không tốt một chút nào. Nhìn mấy người này xem, luôn cười tủm tỉm, dù không mua cũng tươi cười."

"Mua bên ngoài còn không cần phiếu, còn có thể cò kè mặc cả, tôi thấy sớm muộn gì mọi người cũng đều sẽ không đi cung tiêu xã mua đồ nữa."

"Tình huống sau này như thế nào cũng khó nói, không chừng sau này phải đóng cửa!"

Tần Thi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Lục, không nghĩ rằng ánh mắt của bà nhìn được xa như vậy, nói câu nào trúng câu đó.

"Không có khả năng đâu." Ba Lục lắc đầu: "Cung tiêu xã có nhà nước chống lưng." Ông cực kì tín nhiệm nhà nước.

Mẹ Lục trừng mắt, không tranh cãi với ông nữa, chính mình cẩn thận quan sát những quầy mua bán.

Một nhà vừa đi dạo vừa mua đồ, cuối cùng không hiểu sao mà mua một đống, khi mẹ Lục xách theo đồ trở về, bắt đầu phàn nàn: "Mẹ vốn dĩ không muốn mua, nhưng vừa thấy không cần phiếu, lại nhịn không được!" Nhắc mãi một hồi, đột nhiên đi tới bên cạnh Tần Thị, nói: "Thi Thi à, cái cửa hàng tạp hóa mà trước đó con có nói tới, nói rõ thêm một chút cho mẹ có được không?”

Ba Lục nhìn bà: "Bà thật sự muốn mở cửa hàng tạp hóa à?"

Mẹ Lục đương nhiên muốn, bà nói: "Ông không nhìn thấy mấy cái sạp hàng đó sao? Người tới gọi mua ngày càng nhiều, một hồi là có tiên thu vào rồi! Tôi mở trong thôn một quầy tạp hóa, chỉ cần nhập hàng về, là ở nhà cũng có thể kiếm được tiền rồi!"
Bình Luận (0)
Comment