Chương 170
Chương 170Chương 170
Ba Lục: "Đó không phải là một việc dễ dàng, Thi Thi cũng đã nói rồi, chủ yếu do việc nhập hàng vê rất là khó khăn."
"Khó như nào cũng sẽ có cách." Mẹ Lục nóng lòng muốn thử: "Tuổi của tôi còn chưa thật sự lớn, còn có thể làm mấy năm, kiếm nhiều tiên một chút sau này sống qua ngày sẽ càng tốt hơn!"
Tần Thi rất thích tính cách với tâm thái của mẹ Lục, cô cười nói: "Mẹ nói rất đúng, khó như nào rồi cũng có cách, chúng ta cùng nhau suy nghĩ một chút xem có cách nào nhập hàng về không."
"Đúng đúng đúng! Vẫn là Tần Thi tốt nhất, biết nghĩ cách cho mẹ, hỗ trợ mẹ." Mẹ Lục liếc mắt nhìn ba Lục: "Ông đả kích tôi đi!"
Ba Lục cười khổ: "Tôi đâu có đả kích bà đâu, tôi chỉ nói cho bà biết chuyện này không hề đơn giản thôi."
Mẹ Lục: "Đương nhiên tôi biết chuyện này không đơn giản, tôi vừa mới nhìn thử rồi, có sạp hàng hóa bán cũng không nhiều lắm, bọn họ đều có thể nhập về, tại sao tôi lại không thể?"
"Đúng lúc Trạch Thiên đang ở nhà, đến lúc đó bọn con đi hỏi thăm một chút, nói không chừng là có thể tìm được chỗ thích hợp." Tần Thi suy tư một chút, nói: "Đến lúc xác định xong bọn con lại mang mẹ đi, cho mẹ biết đường."
"Hoặc là trong nhà có thân thích đáng tin cậy một chút, con cháu nhàn rỗi, đến lúc đó cho bọn họ chút tiền nhờ bọn họ đem hàng hóa chở về, một lân kéo nhiều một chút, cũng bớt được không ít việc đấy ạ."
Tần Thi đưa ra chủ ý cho mẹ Lục, bà vui mừng liên tục khen ngợi, còn kéo Lục Dao cùng bàn bạc với Tần Thi.
"Dù sao ở trong thôn cũng không cần thuê mặt bằng, đem đồ đạc trong nhà dời ra sau một chút, làm mấy cái kệ lớn rồi sắp xếp hàng mẫu lên, lại làm một phòng để hàng tồn, đến lúc đó báo cho mọi người trong thôn biết, người mua sẽ tự tìm tới cửa." "Không cần phải đi lên thị trấn để mua đồ, mọi người chắc chắn sẽ rất vui lòng."
Mẹ Lục nghe Tần Thi nói xong, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc sẽ bán cái gì: "Vậy thì nên lấy mấy thứ cần thiết hàng ngày sẽ bán chạy, đi nhà máy sản xuất gia vị, có thể đi xem xét một chút, nước tương, giấm, muối đều có."
Lục Dao: "Còn có giấy vệ sinh nữa."
"Còn có cái gì dễ bán, hai người mau suy nghĩ một chút!" Mẹ Lục xoay người lại nói với Lục Trạch Thiên với ba Lục đang đi ở đằng sau, kêu bọn họ cũng cân nhắc cho tốt.
Tần Thi: "Bán mấy thứ thông thường là được, mới mở thì có thể thiếu vài loại, sau này bổ sung thêm các loại hàng hóa khác."
"Đúng vậy, thử xem có bán được hay không lại nói tiếp." Trong mắt mẹ Lục tràn ngập vẻ hưng phấn.
Lúc trước bà chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng rất bận rộn, trở vê quê nhàn rỗi hơn, liền có chút không quen.
Lúc này tìm được phương hướng phấn đấu, có hơi bận rộn, nhưng chuyện này làm bà có cảm giác rất mãn nguyện.
Trong ngày trở về, mẹ Lục đã bắt đầu thu dọn phòng ốc, muốn dọn chỗ ra làm tiệm tạp hóa.
Ngày hôm sau, Lục Trạch Thiên với Tần Thi lại đi lên huyện, bắt đầu phân công chia nhau đi hỏi thăm tình huống ở các nhà xưởng.
Nhưng rất nhiều nhà máy, nghe bọn họ chỉ cần một chút hàng, lập tức xua tay từ chối, số lượng quá ít, bọn họ không muốn giao dịch.
Dù sao nhà máy lớn thì đơn hàng cũng không ít, căn bản chướng mắt khi giao dịch chỉ có mấy chục cái.
Tần Thi đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, cô cùng với Lục Trạch Thiên đi khắp nơi, đa số nhà máy trong huyện bọn họ đều hỏi thăm qua, không có nhà máy nào đồng Ýý giao dịch.
Hai người liền đi thành phố, nhà máy ở thành phố đa phần cũng từ chối, nhưng cũng có nhà đồng ý, đó là nhân viên bán hàng của nhà máy muốn tự mình làm đơn hàng này.
Anh ta có thể lấy hàng và muốn buôn bán dưới danh nghĩa cá nhân. Tần Thi vừa nghe đã biết chuyện gì, cô do dự không chịu, có hơi mạo hiểm, cô thà chạy thêm vài chỗ còn hơn.