Chương 171
Chương 171Chương 171
Nếu Tần Thi tự mình kinh doanh, cô nhất định sẽ không sợ, nhưng cô chỉ là giúp tìm hàng hóa, sau này là mẹ Lục tiếp nhận, nếu có xảy ra chuyện gì, thì phiền phức lớn rồi.
Vẫn nên thành thật thì hơn.
Vì vậy Tần Thi nói tạm biệt và tiếp tục đi đến một nhà máy khác.
Bận rộn cả một ngày, Tần Thi quay về mà không có tin tức tốt nào, đành trở lại khách sạn ở tạm.
Cô biết sẽ rất khó, nhưng không nghĩ là sẽ khó khăn như thế này, hoặc là những nhà máy này không sẵn sàng nhận, hoặc là nhà máy không thích chút lợi nhuận nhỏ này.
Chẳng qua là có người muốn kinh doanh tư nhân, Tần Thi không dám đồng ý.
Tần Thi ngã lên giường, thở dài một hơi. Tìm nguồn cung ở thành phố là tốt nhất, nếu đi xa hơn, mẹ Lục sẽ không thể đi nhập hàng được, bà đã lớn tuổi, cho dù bà dám thì người trong nhà cũng không yên tâm.
Lục Dao còn phải đi học, sức khỏe ba Lục lại không tốt lắm, không thể lặn lội đường xa mệt nhọc, nếu không trực tiếp đi đến thành phố Thâm thị nhập hàng thì tốt rồi, căn bản không cần phải phức tạp như vậy.
"Lạch cạch."
Âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, là Lục Trạch Thiên đã trở lại, Tân Thi nằm ở trên giường không nhúc nhích, không nhiều kỳ vọng mà hỏi: "Có tìm được nhà máy đồng ý giao dịch không?”
Lục Trạch Thiên: "Không có."
Tần Thi thở dài, cô biết là sẽ bị như thế này mà.
"Nhưng mà anh gặp được chiến hữu, hiện tại cậu ta đang làm vận chuyển, tìm mấy lão binh xuất ngũ tổ hợp thành một đoàn xe, thường nhận kéo hàng hóa từ thành phố Thâm về."
Lục Trạch Thiên cười: "Lúc trước anh là trưởng nhóm của cậu ấy, mối quan hệ không tồi lắm, sau khi biết chuyện, cậu ấy sẵn sàng tự mua hàng rồi chuyển về cho chúng ta."
Tần Thi bật dậy: "Thật hay giả thế?"
Lục Trạch Thiên cười: "Đương nhiên là thật rồi."
Tần Thi lập tức nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá rồi! Nhưng mà có phiền tới cậu ta hay không?”
Ứng dụng Truyện Dịch ebooX
"Lúc còn trong quân ngũ cậu ta gây họa không ít, đều là anh tới giải quyết, bây giờ có phiền phức tới cậu ta thì cũng không có việc gì." Lục Trạch Thiên cười: "Anh hỏi qua rồi, thị trường bên kia cái gì cũng có, nguồn cung cấp rất sung túc."
"Đấn lúc đó cậu ấy đem hàng về đến thành phố, cho người đưa về huyện, để mẹ lên huyện lấy hàng là được."
"Vậy được đó." Tần Thi khen anh một câu: "Chiến hữu của anh nhiều ghê, chúng ta chạy mấy chỗ cũng không có tin tức gì, cuối cùng vấn là dựa vào tay của chiến hữu, ơn giời!"
"Anh còn có bao nhiêu chiến hữu có bản lĩnh vậy? Nói ra một ít đi. Chúng ta liên lạc giữ quan hệ trước." Tần Thi nói đùa với anh.
Lục Trạch Thiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không nhiều lắm, cũng tâm tám mươi một trăm gì đó."
Tần Thi sửng sốt, sau đó nhìn anh mỉm cười: "Vậy anh cũng rất lợi hại, có nhiều đồng đội tốt như vậy."
Lục Trạch Thiên cười mà không nói, cũng không giải thích gì nhiều.
Sự việc đã được giải quyết, Tần Thi cũng thả lỏng: "Đi thôi, ra ngoài ăn cơm, bụng em réo nửa ngày rồi."
"Em từng nhìn thấy gần đây có một nhà hàng Đông Bắc, chúng ta đi xem qua thử một chút đi.' Tân Thi có hơi thèm rồi.
"Được thôi." Tất nhiên Lục Trạch Thiên sẽ không phản đối.
Kết quả vừa mới ra khỏi khách sạn, khi đi tới cổng lớn thì đã đụng phải hai người.
Là Lộ Tài lúc trước đã bị Lục Trạch Thiên dạy cho một bài học, lúc này hắn ta mặc áo da, ôm một người phụ nữ tóc xoăn sành điệu, trang điểm và tô son đỏ.
Lộ Tài nhìn thấy Tần Thi thì sững sờ, người đã xinh đẹp và có khí chất hơn trước, hắn ta bất giác dừng chân lại: "Tân Thi?"
Tần Thi mặc kệ hắn ta, nắm lấy tay Lục Trạch Thiên, vòng qua hắn ta đi ra ngoài cửa.
"Tần Thi!" Lộ Tài thấy cô đi rồi, buông người phụ nữ đang ôm ra mà đuổi theo.
"Tần Thi, đã lâu không gặp." Lộ Tài ngăn cản Tần Thi, vẻ mặt chuyển động, ánh mắt trìu mến.
Lục Trạch Thiên cau mày, Tần Thi trợn tròn mắt, tên Lộ Tài này bị bệnh hay gì?