Chương 180
Chương 180Chương 180
Thời gian một buổi sáng, nhà họ Lục đều là người đến người đi nườm nượp, có người mua đồ xong cũng chưa chịu đi, muốn ở lại xem náo nhiệt nói chuyện phiếm, thẳng đến giữa trưa, mấy người đó mới vội vàng trở về nhà.
Chuẩn bị đến giờ cơm, mọi người đều đã vê nhà nấu cơm, lúc này mẹ Lục mới được nhàn rỗi.
Hôm nay mẹ Lục nói nhiều quá, giọng nói đã có hơi khàn, nếu không phải uống nước nhiều, nói không chừng đến giờ cổ họng cũng đã đau luôn rồi.
Nhưng bà cũng không rảnh để lo cho vấn đề cổ họng của mình, bà đang hưng phấn lấy hộp tiền ra, đặt lên bàn rồi bắt đầu đếm.
Một đống lớn toàn là tiền giấy, mọi người nhìn thấy đều có chút sững sờ. Sau khi đếm xong, được mấy chục đồng, mẹ Lục vừa mừng vừa sợ: "Nhiều đến vậy sao?!"
Lục Dao cười: "Vậy thì càng tốt chứ sao, sau này không phải lo sẽ không bán được nữa rồi."
Ba Lục nói không nên lời: "Vậy thì đợt hàng này bán rất tốt, chắc rất nhanh là bán được hết nhỉ?"
Ngày hôm qua đã tính toán rồi, nếu đợt hàng này bán xong hết, trừ vốn với phí vận chuyển ra thì bọn họ cũng có thể kiếm được tâm ba trăm đồng.
"Hôm nay cơ bản mọi người cũng đã mua hết rồi, tiếp theo hàng bán ra sẽ rất chậm.' Tần Thi nói.
Lục Dao: "Vậy cũng không sao, cho dù mấy tháng mới có thể bán xong, thì một tháng cũng có thể kiếm được mấy chục đồng."
Ba Lục cảm thán: "Hèn gì nhiều người đều đi kinh doanh buôn bán..."
Tất cả là nhờ kiếm được tiền cả đấy!
Mua về giá thấp bán ra giá cao, lợi nhuận quá lớn! Như thế nào cũng có thể kiếm được tiền. "Nếu là trước kia, buôn đi bán lại đây xem như là đầu cơ trục lợi!" Ba Lục nhịn không được mà lắc đầu.
"Chính sách bây giờ là đang cổ vũ mọi người kinh doanh buôn bán." Tần Thi cười nói: "Tội đầu cơ trục lợi hiện tại vẫn có, trữ hàng đầu cơ tích trữ, thao túng giá cả, làm hàng giả, bán đồ chất lượng kém thì vẫn là phạm pháp."
Nói đến đây, Tần Thi quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên: "Giấy phép mở cửa hàng tạp hóa của nhà chúng ta lúc nào thì lấy được thế?"
Lục Trạch Thiên: "Ngày mai lão Chu sẽ đưa tới.'
Tần Thi: "Vậy là tốt rồi, có giấy phép, chúng ta là làm ăn buôn bán hợp pháp, không cần lo lắng."
Mẹ Lục dặn dò Lục Trạch Thiên phải cảm ơn Tiểu Chu cho thật tốt vì đã giúp đỡ rất nhiều trong việc xin giấy phép kinh doanh cho nhà mình.
Sau đó bà vui vẻ nói: 'Nhờ có các con ở nhà mà mẹ có thể hoàn thành công việc nhanh chóng như vậy, nếu không thì mẹ cũng không dám nghĩ tới đó."
"Thi Thi, mẹ rất muốn cảm ơn con!"
"Đều là người một nhà cả, không cần cảm ơn đâu mẹ." Tần Thi cười nói: "Nấu cơm đã, bọn nhỏ chắc là đói bụng rồi."
Mẹ Lục gật đầu, liền cất tiền đi, kêu ba Lục với Lục Trạch Thiên bổ sung thêm hàng, bà với Tần Thi, Lục Dao đi phòng bếp.
"Thật ra mẹ muốn để cho con nghỉ ngơi, nhưng tay nghề nấu ăn của con thật sự quá tốt, hai ngày nữa mấy đứa đi rồi, mẹ nghĩ tới đã cảm thấy khó chịu." Biểu tình mẹ Lục có chút uể oải.
"Mẹ đây là nhớ chị dâu hay là nhớ cơm chị dâu làm thế?" Lục Dao trêu ghẹo hỏi.
Mẹ Lục nhìn Lục Dao, hừ một tiếng: "Đương nhiên là nhớ chị dâu con rồi, có chị dâu con ở nhà không phải là có cơm ngon ăn rồi sao? Còn nói như thể con không lưu luyến gì vậy.
Lục Dao thở dài: "Một tháng này, khẩu vị của con đều đã bị chị dâu nuôi đến kén, con cũng không biết tới lúc quay lại trường học thì nên ăn cái gì bây giờ."
"Mẹ cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là đều dùng một loại gia vị, cách nấu cũng giống nhau như đúc, sao hương vị lại không giống nhau nhỉ?" Mẹ Lục không tin được, xắn xắn tay áo nhìn về phía Tần Thi.
"Tần Thi, chúng ta cùng nấu đi! Mẹ không tin là không thể làm ra cơm ngon!"
Tần Thi cười đồng ý, liền dạy cho bà phương pháp nấu ăn của mình.