Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 179

Chương 179 Chương 179Chương 179

"Ừm! Đúng vậy! Tôi mở tiệm tạp hóa có đủ loại đồ dùng hàng ngày! Chất lượng đảm bảo, giá cả phải chăng!"

Mọi người tò mò đi vào nhà họ Lục, trong nhà có mấy cái kệ để hàng lớn trưng không ít đồ, họ lập tức lên tinh thần.

Kệ lớn được đặt ở giữa nhà, mấy thứ linh tinh trong nhà đều được đặt ở phòng trong liên thông, chỉ còn lại bàn, ghế dài và tủ.

Cửa dẫn vào phòng trong được đóng lại, còn che thêm một tấm rèm để người khác không đi vào.

Những hàng hóa tồn lại để trong phòng ngủ của Tần Thi, đợi hai ngày sau bọn họ quay lại quân đội sẽ dọn dẹp lại một chút.

Mấy đứa trẻ vào trong phòng chơi, mọi người đều đang đứng nhìn hàng hóa bày bán, hơn nữa người đi vào cũng không ít, mới một lát mà trong nhà đã bắt đầu đông đúc hẳn.

"Cái khăn lông này một cái bao nhiêu tiền thế?"

"Mẹ! Mẹ! Con muốn ăn kẹo!" Có đứa nhỏ chỉ vào gói kẹo đặt trên kệ hàng, bắt đầu nhõng nhếo với mẹ.

"Giấm bao nhiêu tiền thế? Giấm nhà tôi cũng chuẩn bị hết rồi."

Tuy rằng không có quầy ngăn kệ, nhưng mọi người đều không đụng vào lấy hàng, đã vậy còn rất thành thật.

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi giá, mẹ Lục dõng dạc trả lời, mọi người nghe thấy giá này cũng tương đương với cung tiêu xã, thậm chí còn có thứ rẻ hơn, thế là lập tức hào hứng bắt đầu chọn đồ.

"Tôi không mang theo tiền, sau này tôi mang đến trả cho bà được không?" Dì hàng xóm hỏi mẹ Lục.

Bọn họ đều là người trong thôn, qua lại với nhau đã nửa đời người, mẹ Lục tất nhiên cũng sẽ không kiên quyết từ chối, như vậy không thích hợp lắm.

"Được rồi." Mẹ Lục đưa đồ cho dì rồi ghi lại những ai mua gì vào sổ tay, ai nợ tiền linh tinh, phòng ngừa chính mình nhầm lẫn hoặc quên mất.

Khi những người khác thấy vậy, đều bảo bà ghi sổ đó và tự mua đồ. Hầu hết thì mẹ Lục đồng ý cho mua nợ, nhưng bà cũng từ chối một số người.

"Tại sao chứ!? Bà cho người ta nợ mà lại không cho tôi nợ?" Người bị từ chối trừng mắt, rất tức giận.

Mẹ Lục cũng trừng mắt, quát lớn: "Ông làm gì có đồng nào, tiền của ông đều là do vợ quản, một đồng chắc ông cũng không có, ông muốn mua cái gì thì gọi vợ ông tới! Tôi không cho ông mua nợ đâu!"

Vừa nói xong đã muốn đuổi người ta luôn: "Đi đi đi, đừng quấy rầy tôi làm ăn buôn bán."

Nhà họ Lục cũng được coi là nhà giàu trong thôn, con trai lại là trung đoàn trưởng, quan hệ với trưởng thôn cũng rất tốt, bản thân cũng hợi hại.

Huống chỉ con trai người ta giờ còn đang ở nhà, đang nhìn mình như hổ rình mồi. Vì thế người nọ bị mắng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể buồn bực rời đi.

Mọi người cũng biết người đàn ông đó có tính cách như thế nào, vì thế chẳng ai nhiều lời, thậm chí có vài người còn phàn nàn vài câu về ông ta.

Khi mấy người trong thôn cầm đồ chuẩn bị về nhà, mẹ Lục cầm sổ hét to: "Nhớ trả tiền cho tôi đấy, nếu không tôi cứ để trong sổ thế này rồi sau này không bán đồ cho mấy người nữa!"

"Biết rồi!"

Tần Thi sau khi nhìn thấy chuyện này mới thoải mái, dường như mẹ Lục đã nắm được phương pháp trong đầu nên không cần quá lo lắng.

Nói lời thật lòng thì mẹ Lục khá tuyệt vời, rất nhiều người đến mua đồ. Bà bận rộn trước sau, nhưng cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm mọi người, báo giá cũng chưa sai cái nào. Mọi người còn đang lo lắng, đều muốn giúp bà một chút, không ngờ một mình bà vẫn có thể ứng phó lưu loát.

Một đám người đi rồi, lại tới thêm một đoàn, buổi sáng ngày hôm nay, hầu như phần lớn người trong thôn đều tới, bọn họ quả thực rất tò mò cửa hàng của mẹ Lục.

Vốn là muốn đến xem một chút, nhưng không ngờ tới nơi lại có nhiều người mua hàng như vậy, hơn nữa mua đồ còn không cần phiếu, giá cũng không đắt, vì thế đều nhịn không được mà tiêu tiên mua vài cái.
Bình Luận (0)
Comment