Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 178

Chương 178 Chương 178Chương 178

"Sao nó lại rẻ như vậy?" Mẹ Lục hơi lo lắng: "Chẳng lẽ là hàng giả sao?"

Tần Thi thăm dò, thấy bà nói đến mấy loại kẹo, liền lắc đầu: 'Mấy thứ này nguyên liệu đầu vào vốn đã rẻ, lại được lấy trực tiếp từ nhà máy nên giá tất nhiên sẽ rất thấp ạ"

"Bên ngoài bán đắt là bởi vì đã qua tay mấy người rồi."

Ba Lục nhíu mày: "Kẹo do cung tiêu xã bán ra cũng đắt hơn thế này rất nhiều."

"Chủng loại không giống nhau ạ.' Tần Thi giải thích: 'Hơn nữa đây là nhà máy tư nhân, người ta bây giờ chắc là muốn ăn lãi ít để bán được nhiều, vì muốn tạo ra danh tiếng trước, sau này có khi sẽ tăng giá."

Lúc này ba Lục với mẹ Lục mới gật đầu: "Hóa ra là như thế."

Lục Dao nhìn về phía Tần Thi đầy bội phục: "Sao chị dâu cái gì cũng biết thế? Thật là lợi hại!"

Cặp sinh đôi lập tức phụ họa: “Mẹ thật tuyệt vời! Đặc biệt lợi hại!"

Tần Thi cười: "Làm gì khoa trương như thế, chị cũng chỉ là biết một chút mà thôi."

Lục Trạch Thiên nhìn cô, đột nhiên mở miệng: "Không cần khiêm tốn, em thực sự rất ưu tú."

Tần Thi hơi giật mình, mấy người mẹ Lục cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Lục Trạch Thiên vậy mà còn biết khen người.

Lục Dao làm ra một cái biểu tình khiếp sợ, cố ý trêu ghẹo nói: "Ai nha nha, không nghĩ tới anh cả còn biết khen ngợi người ta nha? Từ nhỏ đến lớn em cũng chưa từng nghe qua anh khen ai ưu tú cả, chỉ có chị dâu thôi nhỉ?"

Lục Trạch Thiên bị cô em gái trêu chọc thì hơi xấu hổ, nhưng vẻ mặt anh vẫn dửng dưng, phảng phất không để ý chút nào.

Anh bình tĩnh nhìn sang Tần Thi, muốn nhìn xem thử biểu tình của cô như thế nào, sau đó phát hiện Tần Thi so với anh càng dửng dưng hơn, không hề có ý thẹn thùng gì. "Em cũng chỉ là ưu tú bình thường mà thôi." Tần Thi khẽ nâng cằm, rất là tự đắc: "Bình thường bình thường thôi."

Tần Thi cố ý như vậy, một chút không khí ái muội giữa cô với Lục Trạch Thiên lập tức biến mất, còn chọc cho mọi người trong nhà cười ha ha. 990

Mẹ Lục càng ngày càng thích Tần Thi, cô có năng lực, hiểu chuyện, tính cách tốt lại xinh đẹp, mẹ Lục thích đến không chịu được, ở chung với nhau đã gần một tháng, bà thật sự xem Tần Thi như con gái mà đối đãi.

Lại trò chuyện vài câu, mọi người bắt đầu nghiêm túc sửa sang sắp xếp lại hàng hóa, vẫn luôn bận rộn đến khi mặt trời xuống núi mới sửa sang lại xong.

Mẹ Lục bảo ba Lục với Lục Dao đi nấu cơm, còn bà với Tần Thi bày biện hàng hóa, bảo Lục Trạch Thiên làm cu li dọn đồ.

Bọn nhỏ cũng xúm lại xem rồi chơi một hồi, chạy tới chạy lui không ngừng. ...

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Lục bảo ba Lục viết cái bảng "Tiệm tạp hóa" treo trên cửa sổ trước cửa nhà, lại treo thêm một miếng ngoài cổng, sau đó chuẩn bị đốt pháo ở bãi đất gần cổng.

Lục Trạch Thiên thấy bà cầm diêm đến, liền nói: "Để con làm cho."

Mẹ Lục dùng một tay hất anh: "Đi chỗ khác đi! Mẹ tự mình làm được."

Tần Thi và Lục Dao "Phụt" cười ra tiếng, Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn hai người, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Mẹ Lục trịnh trọng đi đến bên cạnh cây pháo, hít thở sâu một hơi, biểu tình nghiêm túc lấy hộp diêm ra, móc ra một cây rồi đánh vào bên hông hộp.

Ngọn lửa xuất hiện, mẹ Lục đưa que diêm lại gần kíp nổ trên đầu cây pháo.

"Xít... Kíp nổ cháy, mẹ Lục ném cây diêm vẫn còn cháy rồi quay đầu chạy, mấy tiếng bùm bùm rất nhanh đã vang lên.

Tháng giêng đã sớm kết thúc, đã lâu không nghe thấy tiếng pháo vang lên, động tĩnh này rất nhanh đã hấp dẫn tất cả mọi người trong thôn.

Mọi người ra tới liền thấy nhà họ Lục đốt pháo, lập tức hứng khởi. Chờ đến khi pháo cháy hết, những người đứng xem đều chạy qua, vừa tò mò vừa chờ mong nhìn mẹ Lục đang đứng ngoài cửa lớn.

"Khai trương hả? Đây là đang chuẩn bị bán hàng rồi sao?"

Mẹ Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần chiến đầu tăng cao.
Bình Luận (0)
Comment