Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 177

Chương 177 Chương 177Chương 177

Lúc trước sợ chuyện không thành, cho nên một chút tiếng gió cũng không tiết lộ, bây giờ hàng đã về tới đây rồi, tất nhiên bà muốn thông báo ra khắp nơi.

Mọi người nghe vậy trong nháy mắt nhốn nháo lên, không nghĩ tới bà vậy mà muốn mở tiệm bán đồ vặt trong thôn.

"Ngoài nước tương ra còn có gì nữa thế?" Có người chờ mong hỏi.

"Dấm, muối, đường trắng, khăn lông, bình trà, bột giặt, xà phòng, ... nhiều thứ lắm." Mẹ Lục không có thời gian để nói chuyện với bọn họ, bà đang vội vàng tiếp đón Vương Tuấn.

Vì vậy, bà phất phất tay, nói với những người đang tò mò hỏi đông hỏi tây: "Tôi đều bán mấy thứ đồ dùng hàng ngày, ngày mai tôi đem đồ đạc này nọ sắp xếp ra xong, mở bán sẽ báo với mọi người, đến lúc đó mọi người tới xem nhé."

"Trong nhà có khách nên không ở đây nói nhiều với mọi người được!"

Mẹ Lục đi vào nhà, để lại một đám người nói chuyện hăng say về xe hàng với nhà họ Lục.

"Nhà họ Lục sống tốt quá nhỉ, con trai có tiền đồ, con gái học tập cũng tốt, bây giờ còn mở tiệm tạp hóa, chậc chậc chậc!"

"Nhiều người bán đồ như vậy, cái này thật sự có thể kiếm được tiền hả? Tôi cũng đi sửa soạn bán cái gì đó đây chứ nhỉ?"

"Bà bán ư? Bà có tiên vốn không? Bán được sao? Bán không được thì lấy gì bù?"

"Cái này thì thôi đi, tôi vẫn nên trung thành với việc trồng trọt thôi."

"Bà ấy bán đồ dùng hàng ngày, chúng ta cũng không cần phải chạy lên thị trấn mua đồ nữa!"

"Cũng không biết giá bán như nào, nếu đắt hơn so với trên thị trấn, tôi đây vẫn là đi thị trấn mua."

"Qua hai ngày là biết, cứ chờ xeml"... Hàn huyên thêm vài câu mọi người đều tản đi, bọn họ vội vàng muốn thông báo cho người quen biết việc này, thuận tiện buôn chuyện một chút.

Trong nhà, Tần Thi bưng món canh cuối cùng ra tới, mọi người ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Tay nghề của Tần Thi cũng không phải khen suông, Vương Tuấn ăn xong một bàn đồ ăn liên tục tán thưởng, trong lòng vô cùng hâm mộ Lục Trạch Thiên.

Hơn nữa người nhà họ Lục nhiệt tình cảm ơn cậu, cậu cũng có ý muốn qua lại thật tốt với nhà họ Lục, một bữa cơm chủ và khách cùng vui.

Sau khi ăn xong, Vương Tuấn đem hàng hóa ra kiểm tra chỉ tiết cùng với Lục Trạch Thiên, sau khi xác nhận là không có sai sót, anh mới thanh toán hóa đơn.

"Sau này muốn bao nhiêu, muốn lấy cái gì thì gọi điện thoại trước cho em, em đi nhập hàng, đi đi về về còn rất tốn thời gian." Vương Tuấn để lại phương thức liên lạc của mình, lại nói: 'Hàng với hóa đơn em sẽ để người đưa tới trong huyện, sau khi bên anh nhận hàng xác định không sai sót, chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản của em là được."

Chút hàng hóa này, nhà họ Lục cũng không có khả năng làm chuyện gì xấu, tài khoản của Vương Tuấn cũng không thể giả mạo, hai bên đều rất tin tưởng lẫn nhau.

Nếu không thì dựa theo quy trình bình thường, Vương Tuấn sẽ thu trước một nửa tiền đặt cọc, sau đó mới đi lấy hàng.

Chút phí chở hàng này của nhà họ Lục, Vương Tuấn thật sự không thèm nhìn đến, nếu nói thẳng ra còn có thể để nhà họ Lục nhớ kỹ cậu, sao mà lại không làm chứ?

Lại trò chuyện một lúc, Lục Trạch Thiên mới tiễn Vương Tuấn ra cửa, cậu ta đi rồi, mẹ Lục liền lập tức đi sửa lại hàng, ghi chép, đánh dấu giá cả rồi xếp lên kệ.

Đồ vật linh tinh này nọ rất nhiều, cả nhà đều hỗ trợ phân loại, giống nhau thì giá cả như nhau.

Vương Tuấn quen biết rất nhiều cơ sở kinh doanh, giá những thứ này đối với nhà họ Lục rất thấp, rẻ hơn nhiều so với thị trường bên ngoài. Mẹ Lục vừa cầm bút, vừa ghi sổ tính toán, vừa cười đến không khép miệng được: "Mẹ không thể bán đắt hơn, bán giống như giá thị trường trên thị trấn, kiếm được tiền là được!"

"Trừ phí vận chuyện ra, nếu bán được mấy thứ này thì cũng có thể lời được hai ba trăm!"

"Có phải thứ này rẻ gấp đôi so với giá thị trường không?
Bình Luận (0)
Comment