Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 176

Chương 176 Chương 176Chương 176

Ba Lục hỏi: "Phiên đến người ta như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?" Dù sao chút hàng hóa buôn bán này của bọn họ cũng quá nhỏ.

Ông nghe Lục Trạch Thiên nói, người ta có cả đoàn xe, vài chiếc xe vận tải, chở hàng hóa thu phí theo trọng lượng, một chuyến là có thể kiếm được mấy trăm.

Chở hàng về tới huyện cho bọn họ thế này, phí vận chuyển thật sự chỉ là một khoản cực nhỏ trong những khoản cực nhỏ của người ta, phiên phức còn chưa đủ, bên kia có thể giúp đỡ được bao lâu?

"Đúng vậy." Mẹ Lục lo lắng nhất là chuyện này.

"Cậu ấy có người làm phía dưới, không phải là tự mình làm, phân phó một câu là có người làm rồi. Chút lộ phí này của nhà ta cậu ta cũng chướng mắt, nhưng người làm phía dưới lại không giống vậy, bọn họ có thể kiếm được một chút là sẽ kiếm, không có ngần ngại nhiều."

"Cùng với đoàn xe mang về trong huyện, vốn dĩ hàng hóa cũng chỉ đưa về tới huyện, thuận đường nên mang qua đây."

Lục Trạch Thiên giải thích: "Cậu ấy giúp con là có tình nghĩa lúc trước, cũng muốn kéo gần quan hệ với con một chút."

Cho dù bây giờ anh ở bộ đội, có chuyện tình hay sự việc gì bên ngoài thì sẽ không giúp được cậu ta, nhưng nếu quan hệ rộng, quen biết nhiều người, tương lai còn dài, nói không chừng về sau sẽ có chuyện cần anh hỗ trợ.

Quan hệ của bọn họ không thua kém thứ gì, là có tình cảm thực sự, nhưng cũng sẽ có một hai điểm lợi hại trong đó. Không ai là người ngốc cả, trung đoàn trưởng, đội trưởng vận tải, đương nhiên có quan hệ tốt sẽ tốt hơn.

Bố Lục hiểu ra, mẹ Lục cũng không lo lắng nữa, một hồi mừng một hồi lại lo lắng: "Vì mấy đứa ở đây, cũng có người giúp đỡ, vừa mới làm lần đầu đã lấy mấy trăm mặt hàng, nếu bán không được thì phải làm sao đây?"

"Sẽ không sao đâu, mẹ yên tâm đi." Tần Thi an ủi bà: "Đều là mấy thứ đồ dùng hàng ngày, chắc chắn sẽ có người mua, hơn nữa chúng ta mua càng nhiều giá nhập càng thấp, bán sẽ có lời hơn."

"Đúng thế, mẹ cũng đừng lo lắng!" Lục Dao cũng an ủi theo.

Mẹ Lục ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà nói thầm, sợ rằng chuyện làm ăn thất bát.

Cả đêm mất ngủ, mẹ Lục nằm trằn trọc mãi mới ngủ được, trời vừa mới sáng đã tỉnh dậy.

Lục Trạch Thiên mua thịt trở về, mẹ Lục chạy lại cầm lấy đi xử lý, để Tần Thi làm bếp chính, bảo cô làm một bàn đồ ăn thật ngon để cảm ơn Vương Tuấn.

Rất nhanh đã làm xong cơm, càng đến gần thời gian đã hẹn trước đó, mẹ Lục không xuống tới phòng bếp nữa mà giao cho Lục Dao, chính mình chạy tới bên ngoài cổng lớn nhìn, cẩn thận nghe xem có tiếng xe hay không.

Sau khi đứng vài phút cũng không có động tĩnh gì, mẹ Lục mới xoay người vào nhà, nghĩ thầm đợi lát nữa lại quay ra nhìn tiếp vậy.

"Tít tít... tít."

Tiếng còi xe hòa cùng tiếng vui cười hò hét của bọn trẻ con truyền đến, làm mẹ Lục vừa mới vào tới nhà mở to hai mắt, lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài thực sự có xe tới, tức khắc hô to: "Nhanh nhanh nhanh, Tiểu Thiên, xe tới!"

Trừ Lục Dao và Tần Thi đang ở trong phòng bếp, mọi người trong nhà đều ra ngoài. Tần Thi thăm dò, nhìn qua cửa sổ thấy bộ dạng mẹ Lục bên ngoài đang hưng phấn, cô không khỏi bật cười.

"Cảm giác mẹ đang trẻ hơn rất nhiều, trong ánh mắt đều là vẻ vui mừng." Lục Dao thở dài nói: "Em chưa bao giờ thấy mẹ như thế này."

Tần Thi cười cười, cô không nói thêm gì nữa, con người một khi đã có mục tiêu sinh hoạt và theo đuổi, tự nhiên sẽ trở nên không giống nhau.

Vương Tuấn xuống xe, chào hỏi nhiệt tình với Lục Trạch Thiên, đưa mấy bao tải cùng mấy thùng hàng trên xe xuống. Mọi người vây xem thấy trên thùng viết là nước tương, tò mò hỏi: "Đây là gì thế? Toàn bộ đều là nước tương sao?” Mẹ Lục liền thừa dịp tuyên bố chuyện bản thân muốn mở tiệm tạp hóa.
Bình Luận (0)
Comment