Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 175

Chương 175 Chương 175Chương 175

"Đúng thế, tuổi của ba đứa con kia không còn nhỏ nữa, hiểu chuyện rồi nuôi cũng không dễ đâu! May mắn là không gả đi, nếu không thì... Chậc chậc chậc!"

Tất cả bọn họ đều nói không nên lời.

Tần Thi đã ngồi lên xe bò quay về thôn, người hóng chuyện còn chưa có tản đi mà vẫn ghé vào tai nhau tán gẫu đến khí thế ngất trời.

Trên đường, Lục Trạch Thiên vẫn luôn chú ý tới Tần Thi, sợ trong lòng cô còn khó chịu, kết quả là cô cũng giống như người không có việc gì, như thể chuyện này cô hoàn toàn không để ở trong lòng.

Lục Trạch Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút buồn cười, không nghĩ tới chính mình cũng có ngày lại trở thành một bà mẹ chồng như vậy.

Về đến nhà, vừa bước đến cổng, mẹ Lục nghe thấy bọn nhỏ kêu "Ba mẹ", liền lập tức quăng chổi mà chạy ra đón.

Lục Trạch Thiên thấy mẹ mình chạy ra, vừa muốn chuẩn bị gọi "Mẹ", lại thấy bà vậy mà không nhìn tới mình, bỏ qua mình, chạy đến lôi kéo Tần Thi ở phía sau.

"Thi Thi à, về rồi sao? Có mệt hay không? Lần này con có say xe nữa không? Nhanh nhanh nhanh, vào nhà vào nhà đi!"

Tần Thi buồn cười khi bị mẹ Lục kéo vào nhà, để lại một người Lục Trạch Thiên đứng tại chỗ đang trầm mặc không còn lời gì để nói.

"Phụt... Phụt...' Lục Dao đang chơi đùa với bọn nhỏ, nhìn thấy anh trai bị làm lơ, nhịn xuống rồi lại nhịn xuống, nhưng vẫn không kìm được mà bật cười thành tiếng.

"Muốn cười thì cứ cười đi." Lục Trạch Thiên thở dài.

Nghe vậy, Lục Dao không nhịn nữa mà lập tức cười to hơn: "Ha ha ha ha...'

*

Chuyện của tiệm tạp hóa đã có tiến triển, mẹ Lục cực kỳ hứng khởi, lập tức thu dọn phòng trong nhà, chờ hàng hóa sắp được chuyển tới. Thời gian trôi nhanh, một tuần đã nhanh chóng qua đi.

Ba Lục nhờ thợ mộc làm mấy cái kệ để hàng cũng đã chuẩn bị xong mà bên kia vẫn chưa gọi đi lấy hàng.

Mẹ Lục trở nên lo lắng, ngày nào cũng nghĩ đến hàng hóa, khi không có việc gì làm, lại suy nghĩ áng chừng xem đoàn xe đã đi đến đâu, khi nào thì có thể trở về, làm cho mọi người thấy cũng bất đắc dĩ.

Ba Lục không quen nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng này, không ngờ mẹ Lục đột nhiên lại tràn đầy năng lượng chú ý đến sự nghiệp của mình.

Trong lòng ông có chút buồn bã, trầm mặc nửa ngày lại đứng dậy đi làm, hết sức ủng hộ mẹ Lục. Mỗi ngày, hoặc là để mắt đến tiến độ kệ hàng, hoặc là đi hỏi thăm các loại giá cả trên thị trấn, hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình huống của chiến hữu kia của Lục Trạch Thiên, muốn sau này giúp mẹ Lục đi lấy hàng.

Lại thêm hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng có điện thoại gọi tới trong thôn, mẹ Lục thúc giục Lục Trạch Thiên đi nghe điện thoại, chính mình lại ở nhà vừa hồi hộp vừa vui sướng đi đi lại lại, không biết chuyến này có thành công hay không.

Một lát sau, Lục Trạch Thiên đã trở lại, cả nhà đều vội vàng vây quanh, mẹ Lục vội vàng nhất, chạy chậm qua hỏi anh: "Thế nào thế nào? Có được không? Hàng tới rồi sao?"

Lục Trạch Thiên gật đầu: "Cậu ta đã đến thành phố, đúng lúc cậu ấy muốn nghỉ ngơi hai ngày, đến lúc đó sẽ trực tiếp đưa hàng tới nhà chúng ta luôn."

"Ái chà tốt quá rồi!" Mẹ Lục vỗ tay một phát, cực kỳ phấn khởi: "Con trai à, sáng mai con lên thị trấn mua một con gà, lại mua thêm chút thịt, chúng ta làm một bữa chiêu đãi Tiểu Vương thật tốt!"

"Cảm ơn cậu ấy đã giúp đỡ."

Mẹ Lục biết được hàng hóa hàng ngày của mình lần này, làm phiên người ta đi thêm một chuyến về đây, trả tiền lộ phí có khi còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt, cậu ta đồng ý giúp đỡ hoàn toàn dựa vào quan hệ với Lục Trạch Thiên.

"Được ạ." Lục Trạch Thiên lên tiếng. Tần Thi với Lục Dao liếc mắt nhìn nhau, trong lòng rất vui vẻ. Mà bọn nhỏ biết bà nội muốn mở tiệm tạp hóa, càng vui sướng hò hét ngao ngao.
Bình Luận (0)
Comment