Chương 174
Chương 174Chương 174
Bà mẹ kế sững sờ, chỉ cảm thấy những người xung quanh như đang mắng bà ta, cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận nổi khắp toàn thân, đang lúc chuẩn bị phát hỏa, Tứ Ni đã giữ bà ta lại.
Tứ Ni biết bọn họ không nên đề cập tới vấn đề này với Tần Thi, ngược lại mở miệng nói: "Chị, chị về nhà đã hơn nửa tháng, người trong nhà vẫn luôn đợi chị về nhà, lúc nào thì chị về thế? Bọn em đều rất nhớ chị đó."
Tần Thi vẫn tươi cười, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang theo vẻ châm chọc chế giễu: "Nhớ tôi sao? Cô nhớ tôi hay là nhớ tiền? Tôi không phải là người bị cô bán đi sao? Mấy cái lễ hồi môn của tôi không phải để lại cho các người cả rồi sao? Mấy người không dùng tới à?”
"Cái gì mà bán với không bán chứ, lúc trước không phải chính chị mang người đàn ông về nhà, đột nhiên nói muốn gả đi hay sao?!" Tứ Ni ủy khuất tới đỏ cả mắt.
Người vây xem xung quanh ngày càng nhiều, ánh mắt nhìn bọn họ đầy soi mói, chỉ chỉ trỏ trỏ lên án đàm tiếu.
Tần Thi: "Trong nhà vì một vị trí làm việc với mấy trăm đồng lễ hỏi, muốn gả tôi cho người đàn ông đã có ba đứa con còn hay đánh vợ, tôi không tự mình tìm chẳng lẽ lại nhảy vào hố lửa à?"
"Ha..." Quần chúng vây xem mở to hai mắt, không nghĩ tới lại kích động như vậy.
"Nhưng chị... Người sau tìm tới cũng không phải là có ba đứa con rồi sao! Lời phản bác Tứ Ni còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Tần Thi cắt ngang.
"Mấy người tìm tôi, là cha bị bệnh hay có chuyện gì?" Tần Thi hỏi.
Tứ Ni: "Cha rất khỏe."
Bà mẹ kế ôm ngực: "Mày đây là đang nguyền rủa cha của mày đấy à?" Bà ta đang cố gắng áp đặt Tần Thi bất hiếu.
"Tôi là đang quan tâm ông ta." Tần Thi không để ý đến mấy người đó nữa, nói tiếp: "Không có chuyện gì thì mấy người về đi, tôi chuẩn bị quay lại quân đội rồi."
Bà mẹ kế còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Trạch Thiên mua xong đồ đã trở lại, anh thấy chỗ này có một đống người vây quanh, liên chạy nhanh lại bên cạnh Tần Thi.
"Làm sao vậy?" Lục Trạch Thiên nhìn một vòng xung quanh, lại quay đầu về phía Tần Thi: "Không có chuyện gì chứ?"
Tần Thi lắc đầu: "Chúng ta đi thôi."
Lục Trạch Thiên đáp một tiếng, sau đó rời đi cùng với Tần Thị.
Mọi người thấy Lục Trạch Thiên mặc áo khoác quân đội, cả người tỏa ra khí chất quân nhân, càng bàn tán xôn xao.
"Là tham gia quân ngũ đó? Gả cho cũng tốt, người nọ tuấn tú lịch sự."
"Gả tốt thì có lợi ích gì? Một con người bạch nhãn lang." Có người khinh thường nói.
Cũng có người quen biết chuyện của mấy người Tứ Ni, mở miệng giải thích: "Cái gì mà bạch nhãn lang chứ, lúc trước cô ấy trải qua một cuộc sống rất thảm đó!"
"Hả? Nói rõ một chút coi?" Mọi người hóng hớt vây lại.
Bà mẹ kế và Tứ Ni nghe thế thì mặt đỏ bừng, hai người nhanh chóng rời đi, không dám nghe một lời.
"Bà đó là mẹ kế, mang theo một cô con gái xinh đẹp gả cho cha cô ấy, tuy rằng không có ngược đãi gì, nhưng ngày thường cũng không tốt đẹp được bao nhiêu, mọi thứ trong nhà đều là do cô ấy làm, bà mẹ kế với con gái bà ta không làm gì hết!"
Mọi người khinh bỉ: 'Chậc chậc!"
"Sau đó bà mẹ kế lại sinh ra được một đứa con trai, càng mặc kệ cô ấy, lúc cô ấy học tới cao trung, học phí đều là tự cô ấy kiếm được! Cô ấy thông minh lắm, thi đậu đại học, kết quả danh ngạch bị bà nội bán đi!"
Mọi người kinh hô: "Ấy!"
"Tôi có biết chuyện này! Năm ngoái thì đây cũng không phải là vấn đề lớn, tôi cũng có theo dõi! Không ngờ rằng cô ấy lại là cô gái xui xẻo đó!" "Tôi cũng biết tôi cũng biết, nghe nói là bán một ngàn đồng đó!"
"Sau đó công an còn đi khắp nơi phổ biến, tôi còn đi nghe hội nghị kia một lần!"
"Khá lắm, cô gái kia nói trong nhà tìm tới một người đã có ba đứa con, còn đánh vợ, chuyện này có thật hay không?”