Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 173

Chương 173 Chương 173Chương 173

Tâm trạng lúc này của Lộ Tài đang cực kỳ tồi tệ, thấy cô ta tới chất vấn mình, lập tức không chịu được mà nhíu mày lại: "Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Người phụ nữ trang điểm đậm thấy hắn nổi nóng, lập tức ôm lấy cánh tay, cười nói: "Em không hỏi em không hỏi, anh đừng tức giận nữa."

Lộ Tài tối sâm mặt lại, móc từ trong túi ra mấy tờ tiền đưa cho người phụ nữ: "Tôi có việc về trước đây, tự cô đi mua đồ đi."

Dứt lời liền xoay người rời đi, không hề lưu luyến gì nữa.

Người phụ nữ tức giận thay đổi sắc mặt, nhưng nhìn đến mấy chục đồng tiền trong tay, sắc mặt mới hòa hoãn lại một chút.

Cô ta chỉnh chỉnh đầu tóc, đi lên lầu, lẩm bẩm: "Tự tôi mua thì tự tôi mual"

Bác gái ở lầu một chứng kiến toàn bộ quá trình, trong ánh mắt ngập tràn ghét bỏ và khinh bỉ, sau đó đảo mắt hai vòng, trong lòng bắt đầu trầm ngâm suy đoán. ...

Ra khỏi cửa khách sạn, Tần Thi liền buông Lục Trạch Thiên ra, ánh mắt anh tối sầm lại, biểu tình có chút không đúng lắm.

Anh thích Tần Thi ôm cánh tay anh, như vậy rất giống vợ chồng thực sự...

Tần Thi thấy biểu tình của anh không được tốt, còn tưởng là anh đang tức giận chuyện của Lộ Tài, liền cười an ủi nói: "Đừng tức giận nữa, người nọ đầu óc có vấn đề, đừng để ý đến hắn ta."

"Dù sao ngày mai đã về lại nhà, thêm nửa tháng nữa chúng ta cũng quay lại đại viện quân đội, sau này xác suất gặp lại hắn ta cũng không lớn, không cần đặt hắn ở trong lòng làm gì."

Lục Trạch Thiên thở phào một hơi, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu đáp lại: "Anh biết rồi."

"Đi nhanh lên, em đói chết rồi." Tân Thi thấy biểu tình của anh đã khôi phục lại bình thường nên cười rồi thúc anh đi nhanh một chút. Ngày hôm sau, hai người ngồi xe về nhà.

Về tới trong huyện, Lục Trạch Thiên đi mua đồ, Tần Thi đứng một chỗ chờ anh, lại không nghĩ tới cánh tay đột nhiên bị người ta kéo một cái.

"Ái dà, đúng là Nhị Ni này! Con đi đâu đây? Trở về lâu như vậy rồi sao vẫn chưa về nhà thăm hỏi? Mọi người trong nhà đều rất nhớ con đó!"

Không kịp phòng bị gì đột nhiên bị người ta kéo lấy làm Tần Thi có chút hoảng sợ, cô gỡ cái tay đang kéo lấy mình ra, lùi ra sau hai bước mới phát hiện người đến là mẹ kế của nguyên thân, bên cạnh bà ta còn có Tứ Ni duyên dáng mảnh khảnh.

Tứ Ni thấy Tần Thi tự nhiên hào phóng, thời thượng lại xinh đẹp, bất giác kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, cô không hiểu sao Tần Thi lại có thể thay đổi lớn như vậy, lớn đến mức nhất thời không dám nhận quen biết.

Mẹ kế bị hất tay thì biểu tình cứng lại, bà ta nhìn người hai bên đường, sau đó mới giương khuôn mặt lên, tươi cười lần nữa, nói: "Làm gì mà phản ứng ghê như thế? Là mẹ đây."

Mặt Tần Thi không chút cảm xúc mà mở miệng nói: "Có việc gì sao?"

Mẹ kế sửng sốt, thấy biểu tình lãnh đạm của cô liền tức giận: "Làm sao vậy? Mày đang thái độ gì đó? Tao gả cho cha mày, lúc đó mày mới tám tuổi, tao nuôi dưỡng mày mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao! Mày thế mà lại... Gả cho người ta rồi chướng mắt nhà mẹ đẻ nghèo à?"

Tới lời nói cuối cùng, bà ta không khống chế được mà gào to hơn, làm cho người qua đường tò mò nhìn sang.

Tần Thi cười cười, nói: "Bà nuôi tôi hả? Tiền là của cha tôi kiếm được, cơm là mọi người trong nhà thay phiên nhau làm, quần áo là tôi xin mặc lại của các anh các chị, bà tự nhận nuôi dưỡng tôi mười mấy năm ư?"

Mẹ kế thấy ánh mắt của những người xung quanh, mặt trắng bệch, quát lên: "Mày nói cái gì thế, tao đây không phải cũng chăm sóc mày sao?"

Tần Thi cười ra tiếng: "Chăm sóc hả? Chăm sóc kiểu gì mà tôi phát sốt hai ngày, nóng tới bốn mươi độ cũng không có ai phát hiện." Mọi người xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nhìn bà mẹ kế cũng thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment