Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 182

Chương 182 Chương 182Chương 182

à thật sự không muốn để bọn họ rời đi, luyến tiếc Tần Thi, luyến tiếc bọn nhỏ, luyến tiếc con trai.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ có thể về lâu như vậy, từ trước tới giờ bà còn không dám nghĩ tới, bà không thể lại muốn nhiều hơn.

"Lần này xin nghỉ nhiều như vậy, chắc là lần sau Lục Trạch Thiên muốn xin nghỉ cũng rất khó, tết này có lẽ sẽ không về được đâu ạ." Tần Thi kéo tay mẹ Lục, nói: "Mọi người chú ý sức khỏe, nếu không đi lấy hàng được thì cứ mướn người, không cần phải quá mệt mỏi nhé ạ."

Mẹ Lục lau lau nước mắt, vỗ vỗ mu bàn tay Tần Thi: "Yên tâm đi, cha mẹ không có chuyện gì đâu, Tần Thi bận rộn, con một mình chăm sóc con cái rất vất cả, lúc trở về con cứ sai bảo nó làm việc, không phải ngại."

Tần Thi lên tiếng trả lời: "Con chắc chắn sẽ sai bảo anh ấy ạ."

Mẹ Lục nhìn Lục Trạch Thiên, trừng mắt với anh: "Thi Thi sai con làm việc thì phải làm! Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu con bé, nghe chưa hả?!"

Lục Trạch Thiên: "... Vâng.”

Cô ấy đã sai sử chính mình từ sớm rồi, mẹ cứ yên tâm đi.

Mẹ Lục lại nói thêm vài câu với Tần Thi, cúi người ôm mấy đứa nhỏ, hôn hôn lên má mỗi đứa mấy cái, dặn bọn nhỏ phải nghe lời ba mẹ, ngoan ngoãn ăn cơm, mau ăn chóng lớn.

Bình Bình lập tức khóc lên, An An cũng khóc theo anh trai, Cố Thanh Hải cũng đỏ cả mắt, lưu luyến nói lời chia tay.

Thấy cháu khóc, nước mắt mẹ Lục vừa mới nén lại được thế là lại rơi xuống, làm cha mẹ không nỡ nhất chính là lúc bọn nhỏ rời khỏi nhà.

Lục Dao đưa cho Tần Thi một cái hộp nhỏ: "Lúc chị với anh trai kết hôn không tổ chức hôn lễ, lúc đó em không biết, đây là quà cưới em tặng cho chị, hi vọng chị sẽ thích nó."

Tần Thi mở hộp ra nhìn, vậy mà lại là một đôi khuyên tai hình bông hoa màu bạc: "Là mua lúc đi vào huyện lần trước sao?"

Lục Dao cười gật đầu: "Chị dâu có thích không?"

Lần trước Tần Thi với Lục Dao và mẹ Lục đi dạo trong huyện, Lục Dao có tách ra một hồi, nói là đi mua sách, không nghĩ tới cô ấy còn mua thêm cái này.

Tần Thi trực tiếp xỏ đôi khuyên tai vào, cười hỏi cô ấy: "Đẹp không?”

Lục Dao dùng sức gật đầu: "Đẹp lắm!"

Tần Thi cười ôm lấy cô: "Cảm ơn em, chị rất thích."

Lục Dao bị cái ôm này làm cho có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Chị dâu thích là tốt rồi."

Lục Trạch Thiên nhìn hai người các cô một cái, tâm mắt liếc tới vành tai của Tần Thi, thấy đóa hoa tỉnh xảo của đôi bông tai, lập tức như có điều suy nghĩ.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mấy đứa đi đi!" Mẹ Lục hít hít mũi, phất tay gọi các cô chuẩn bị đi: "Một lát nữa không bắt được tàu thì không tốt đâu."

Lục Trạch Thiên đang xách hành lý, Tần Thi giữ mấy đứa nhỏ, dưới sự đưa tiễn của nhà họ Lục, bọn họ chậm rãi rời đi.

Vé khứ hồi mà Lục Trạch Thiên mua là loại giường cứng, giường sáu người, không có cửa ngăn nên có thể nhìn rõ người ra người vào.

Sau khi lên tàu, An An đang bị Tần Thi giữ lấy tò mò hỏi: "Tại sao không giống với lúc chúng ta tới vậy ạ?”

Bình Bình: "Không thấy cửa đâu."

Tần Thi kéo bọn chúng đi, đi sát theo Cố Thanh Hải, cậu nhóc cũng đang kéo áo của Lục Trạch Thiên ở phía trước, giải thích: "Lúc chúng ta ngồi đi là giường mềm, bây giờ là ngồi giường cứng."

"Tại sao lại không mua giường mềm nữa ạ?" An An tò mò nên lại hỏi. Tần Thi vừa định giải thích, đã thấy Lục Trạch Thiên dừng lại, tìm được vị trí của bọn họ rồi.

Vì thế cô chỉ nói: "Do không mua được vé giường mềm, chỉ có thể mua vé giường cứng, đi thôi, mau vào trước đã.'

Người trên hành lang rất nhiều, đều xách theo bao lớn bao nhỏ lên tàu, muốn đi xuống cho thoáng khí phải cực kì chen chúc.

Cặp sinh đôi tuy rằng tò mò, nhưng cũng biết hiện tại không phải là thời điểm để nói chuyện, liên nghe lời ngoan ngoãn đi lại bên cạnh Lục Trạch Thiên, không nói thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment