Chương 183
Chương 183Chương 183
Lúc Tần Thi bước vào, phát hiện bên trong đã có người, đều là phụ nữ mang theo trẻ con, chia ra ngồi ở hai cái giường tâng dưới.
Một người trong đó chắc là đã lên tàu từ trước, cô ấy với con đều nằm trong chăn, yên lặng nhìn đám người Tần Thị.
Mà giường bên kia là một người phụ nữ béo mang theo một đứa nhỏ khoảng ba bốn tuổi, bao lớn bao nhỏ hành lý đang bỏ la liệt trên giường, đang ngồi thở hổn hển, hẳn là vừa mới lên xe.
Lục Trạch Thiên nhìn lướt qua cái người phụ nữ béo kia, đặt hành lý trên mặt đất xong, nhìn cô ta nói: "Phiền cô nhường chỗ một chút, đây là giường của chúng tôi."
Người phụ nữ béo quay đầu nhìn Lục Trạch Thiên, cười nói: "Đồng chí này cũng tham gia quân ngũ sao? Chồng của tôi cũng thế, tôi đây là đang muốn tùy quân, anh xem tôi còn mang theo con nhỏ, có thể nhường giường dưới cho tôi được không?!"
[Chú thích: (*) Tuỳ quân: tới đại viện trong quân đội theo chồng. ]
Lục Trạch Thiên vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã bị Tần Thi kéo tay giữ lại, bảo anh đem hành lý cất lại trước, chính mình đi về phía người phụ nữ béo kia: "Con của nhà chúng tôi cũng còn nhỏ, còn là ba đứa, ngại quá, phiền cô nhường cho, để bọn nhỏ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Gương mặt đang tươi cười của người phụ nữ béo liên cứng đờ lại, cô ta đánh giá trên dưới Tần Thi một lượt, thấy bộ dạng cô thời thượng xinh đẹp, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
"Mấy người là một nhà à?" Người phụ nữ béo vẫn trả lời câu hỏi của cô, nhưng thay vì trả lời, cô ta lại hỏi sang chuyện khác.
Tần Thi khẽ cau mày, nói: "Đúng vậy, phiên cô nhường một chút."
Người phụ nữ béo vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Đầu là người nhà của quân nhân, chồng cô đang ở đây, có thể giúp đỡ chăm sóc, chồng tôi thì không, cô để tôi ở đây đi, tôi không muốn nằm ở giường trên, rất là phiền phức." Tần Thi nghe vậy tức giận cười, nói: 'Đều là người nhà quân nhân, ai cao quý hơn ai chứ? Hơn nữa mở miệng đóng miệng đều là người nhà quân nhân, đây là muốn dùng đạo đức bắt cóc người khác sao?"
Người phụ nữ bên cạnh ôm con yên lặng nhìn các cô, một câu cũng không nói ra mà chỉ nhìn theo.
"Cái gì mà bắt cóc với cả không bắt cóc hả! Cô đừng có nói bậy! Không phải chỉ là nhường chỗ thôi sao? Còn bủn xỉn đến mức như vậy! Đều là người nhà của quân nhân, không thể giúp đỡ lẫn nhau được chút hay sao?" Người phụ nữ béo trừng mắt nhìn Tần Thi, vẻ mặt đầy tức giận.
Tần Thi vừa thấy cái kiểu này của cô ta, cũng lười dây dưa với người này, xoay người nhìn ra hành lang, kêu lớn tiếng: "Tiếp viên đường sắt."
Người phụ nữ béo sửng sốt một chút, vội vàng ngăn cản cô: "Ấy ấy ấy! Cô gọi tiếp viên đường sắt làm gì?"
Tần Thi quay đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Đi tàu hỏa có vé ngồi, cô không phải là không biết đó chứ?"
Vì cô ta lộn xộn nên đừng trách cô nhẫn tâm khi gọi tiếp viên đường sắt đến chủ trì công đạo.
Người phụ nữ mập mạp vùng vằng đứng dậy, nổi giận đùng đùng nhìn Tần Thi "Còn không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi hả!? Sao cô lại keo kiệt như vậy chứ!?"
"Nhường chỗ ngồi cũng phải xem xét tình huống, cô mang theo con nhỏ là có lý do để được nhường chỗ à?" Tần Thi cảm thấy nực cười, cô cũng đang mang theo con nhỏ đó! Hơn nữa còn là ba đứa lận.
Lục Trạch Thiên đặc biệt muốn mua vị trí giường dưới, chính là để ban ngày bọn nhỏ có chỗ ngồi, đi lại hoạt động thuận tiện hơn, nếu không lộ trình hết hai ngày, bọn nhỏ chắc chắn sẽ bị nghẹn đến không thoải mái mất.
Chỗ ngồi vốn dĩ là nhờ vả mới mua được, dựa vào cái gì mà phải nhường cho người khác?
Tần Thi thấy người phụ nữ béo còn đang hùng hổ mắng chửi, lạnh mặt nói với cô ta: "Phiần cô nhanh lên, còn nữa, đã mở miệng ra rồi thì ăn nói sạch sẽ một xíu đi."