Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 184

Chương 184 Chương 184Chương 184

Người phụ nữ béo không phục, vừa mới chuẩn bị nói lời khó nghe, kết quả Lục Trạch Thiên đã đứng trước mặt Tần Thi, sắc bén nhìn cô ta.

Cơ thể của người phụ nữ béo cứng đờ khi bị đôi mắt lạnh lùng của Lục Trạch Thiên nhìn chằm chằm, lời nói đã tới miệng cũng phải nghẹn trở lại, bản thân có hơi nhát gan rồi.

Khí thế của Lục Trạch Thiên còn mạnh mẽ hơn so với chồng của cô ta nữa...

Thế là cô ta ngoan ngoãn thu dọn hành lý, bế con lên giường tầng đối diện, hành lý thì nhét vào dưới gầm giường đối diện.

Tần Thi thấy cô ta thô lỗ đẩy hành lý và giày dép của người khác sang một bên thì không khỏi cau mày.

Lục Trạch Thiên dọn dẹp lại giường chiếu xong, quay đầu lại nhìn Tần Thi và bọn trẻ: 'Ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Tần Thi đáp một tiếng, để bọn nhỏ ngồi xuống, lấy bình giữ nhiệt từ trong túi xách ra, kêu bọn nhỏ uống nước ấm.

Cặp sinh đôi uống nước xong, ngoan ngoãn ngồi ở bên cửa sổ, chống tay nhỏ lên bàn tò mò nhìn người ngồi ở giường đối diện.

Ở giường đối diện có một người phụ nữ đeo kính, rất gầy, con gái của cô ấy cũng có vẻ còn nhỏ, nhìn như một đứa nhỏ ba tuổi, nhìn cô nhóc cũng rất gầy.

Nhưng cô nhóc rất dễ thương, mắt hai mí, lông mi dài, mắt to, trông rất động lòng người.

Có thể là do ánh mắt của cặp sinh đôi quá nóng bỏng, cô nhóc đối diện nhịn không được mà mở miệng nói: "Sao cứ ngó em làm gì vậy?"

Tần Thi sững sờ khi nghe được giọng Đông Bắc chuẩn mực này, không nghĩ tới cô nhóc vừa mở miệng, phong cách đã thay đổi ngay lập tức.

Mẹ của cô nhóc có chút xấu hổ, nhìn vê hướng mấy người Tần Thi cười cười, cúi đầu nói với con gái của mình: "Người ta ngó một cái thì đã sao? Con còn keo kiệt như vậy nữa."

"Con bị ngó như vậy có chút ngượng ngùng, hỏi một chút thì đã sao đâu?" Cô nhóc bĩu môi.

"..." Mẹ của cô nhóc ngẩng đầu, thấy mọi người đều đang nhìn mình, kỳ thật trong lòng cô ấy cũng đang thấy xấu hổ.

"Thật xin lỗi, con nít nói chuyện có hơi thẳng thắn, khiến cho mọi người phải chê cười rồi." Người nọ đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt có chút mơ hồ.

Tần Thi cười cười, ân cần nói: "Không có, đứa nhỏ rất đáng yêu."

"Xin chào, tôi tên là Tần Thi, đây là chồng tôi, còn đây là ba đứa con nhà tôi..." Tân Thi tự giới thiệu với cô ấy, muốn giảm bớt không khí xấu hổ này.

"Chào cô, tôi tên là Hoàng Ngọc Lan, đây là con gái của tôi, tên là Đỗ Quả Quả."

Tần Thi hỏi: "Con cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Hoàng Ngọc Lan cười trả lời: "Mới hơn bốn tuổi, các con của cô bao nhiêu tuổi thế? Trông khỏe mạnh thật đấy."

Nói con cô khỏe mạnh là đang khen cô nuôi con tốt.

Tần Thi: "Hai đứa nhỏ là sinh đôi, năm tuổi, lớn hơn con gái nhà cô một tuổi, đứa lớn mười tuổi."

Hoàng Ngọc Lan hơi mở to mắt nhìn về phía Bình Bình và An An: "Sinh đôi một trai một gái nha! Tốt quá!"

Nhắc đến con cái, Tần Thi và Hoàng Ngọc Lan liền trò chuyện hàn huyên một hồi, biểu tình của cô ấy tự giác thả lỏng hơn, không có kiểu câu nệ như lúc trước.

Tới lúc Hoàng Ngọc Lan biết Lục Trạch Thiên cũng tham gia quân ngũ, còn cùng chung một quân khu với người đàn ông nhà mình, đã thế lại quen biết nhau, hơn nữa bọn họ còn có cùng một điểm đến, cô ấy hoàn toàn trở nên thoải mái và nhiệt tình trò chuyện hơn.

"Đây là lần đầu tiên tôi đến đó, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, may mà có cô nói cho tôi những điều này, tôi thật sự rất cảm ơn cô!" Sau khi Hoàng Ngọc Lan nghe Tần Thi kể cho một chút chuyện tình ở quân khu đại viện, bản thân cực kỳ cảm ơn cô ấy.

Hoàng Ngọc Lan lấy ra một cái túi kín mít, mở ra sau đó đem đồ bên trong đưa cho Tần Thi: "Đây là lê tôi đã làm đông lạnh, vừa ngọt vừa nhiều nước, nếm thử xem saol"
Bình Luận (0)
Comment