Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 185

Chương 185 Chương 185Chương 185

Tần Thi không từ chối, nói cảm ơn sau đó vươn tay lấy hai quả, chuẩn bị cắt ra cho bọn nhỏ ăn.

Lê đông lạnh Đông Bắc, cô chỉ mới nghe nói qua chứ còn chưa được ăn đâu.

Hoàng Ngọc Lan vừa thấy Tần Thi chỉ lấy hai quả, lại lấy trong túi thêm hai quả đưa cho cô: "Bên cô nhiều người, lấy thêm hai quả đi!"

Tần Thi do dự một chút rồi cũng nhận lấy, lại nói thêm một tiếng cảm ơn, thả lê xuống sau đó cũng lấy từ trong túi ra một cái hộp, bên trong là nửa hộp bánh quy.

Lúc trước quay về nhà họ Lục mang theo ba hộp bánh quy, ăn một tháng chỉ còn lại nửa hộp như vậy, là lúc dọn dẹp mẹ Lục lén lút để vào, lúc nấy Tần Thi lục lọi đồ đạc mới phát hiện ra.

"Đây là bánh quy tôi tự nướng, chúng ta cùng nhau nếm thử đi.' Tần Thi mở hộp bánh quy ra đặt ở trên bàn, đẩy về bên phía Hoàng Ngọc Lan.

Hoàng Ngọc Lan cũng không từ chối, cô ấy cười rồi lấy ra hai miếng đưa cho Đậu Quả Quả.

Tần Thi: "Cô cũng ăn thử đi, đều là tự tôi làm đó."

Hoàng Ngọc Lan đẩy đẩy mắt kính, tỏ vẻ đồng ý, cầm một miếng lên cắn một ngụm, lập tức mở to mắt: "Vừa thơm vừa ngọt, cô bỏ sữa bò vào có phải không?"

Tần Thi gật đầu, nhận lấy lê đông lạnh Lục Trạch Thiên đã lau khô chuẩn bị ăn.

"Tại sao lê này lại có màu đen vậy ạ?" Bình Bình cầm nửa quả lê Lục Trạch Thiên bẻ ra cho, có vẻ như không dám ăn.

Còn An An thì ngược lại, đối với việc ăn uống thì cái gì cô nhóc cũng không từ chối, mở miệng cắn một ngụm.

"Ôi!" An An lấy tay bưng cằm để nước trái cây không chảy xuống quần áo.

Cố Thanh Hải nhanh tay lấy khăn tay ra lau cho cô nhóc: "Ăn từ từ thôi, không ai cướp của con cả." An An nuốt miếng lê trong miệng xuống xong, mới nói: "Con ăn rất chậm đó! Tại lê này nhiều nước quá ạ!"

Nói xong lại "ngoạm" thêm một miếng nữa, trong miệng đầy nước.

Hoàng Ngọc Lan bị chọc cười ha hả, nói: "Lê này vốn dĩ đã rất nhiều nước rồi, đông lạnh lại nước sẽ càng nhiều hơn."

Bình Bình thấy mọi người đều đã ăn cả rồi, lúc này mới há miệng ra cắn một miếng, đôi mắt cậu nhóc liền sáng lên.

"Cái này không giống với lê bình thường!"

Đỗ Quả Quả gật đầu: "Mẹ em đã đông lạnh lâu rồi."

Tần Thi đột nhiên tò mò: "Hai người là đi từ Đông Bắc đến đây sao?"

Hoàng Ngọc Lan thở dài: "Cũng không hẳn là vậy, tôi đã ngồi xe tàu hỏa nhiều ngày rồi, đây là chuyến tàu khác, từ trạm xuất phát đến trạm cuối, tôi đều mệt chết rồi."

Tần Thi hiểu rõ, khó trách vừa lên xe đã thấy hai người Hoàng Ngọc Lan nằm yên trong chăn, sắc mặt cũng khó coi, thì ra chuyện là như thế.

Ngồi tàu lâu như vậy, chắc chắn là rất khó chịu.

Tần Thi lấy từ trong túi ra một gói kẹo nhỏ, đây là một trong những loại kẹo mà mẹ Lục nhập về bán, vị rất chua, bà sợ Tần Thi lại say tàu xe nên đặc biệt chuẩn bị vài gói.

"Cho cô gói kẹo này, có hơi chua một chút, cô thay đổi khẩu vị thử đi." Tân Thi đưa kẹo cho Hoàng Ngọc Lan.

Hoàng Ngọc Lan nhận lấy, mở ra một cái bỏ vào miệng, mặt lập tức nhăn thành một nhúm.

"Chu choa mạ ơi!"

Tần Thi không nhịn được cười, không phải cười vì biểu tình của cô ấy, mà cười vì khẩu âm của cô.

Hoàng Ngọc Lan đeo kính mắt, vẻ ngoài ôn nhu, khí chất văn nhã yên tĩnh, nhưng một khi mở miệng lại là khẩu âm đặc sệt tiếng Đông Bắc, thật sự quá buồn cười. Đúng lúc này, nhóc con nhìn chằm chằm bọn họ nửa ngày cũng không nhịn được nữa, cậu nhóc xoay người kéo lấy áo của người phụ nữ béo, dùng sức lắc lắc: "Mẹ, con muốn ăn kẹo, con muốn ăn bánh quy, con cũng muốn ăn lê đông lạnh!"

Người phụ nữ béo kéo cậu nhóc ra, nói: 'Ăn gì mà ăn, không có đâu mà đòi!"

Mắng thì mắng, nhưng cô ấy vẫn nhìn xuống phía dưới, hỏi: "Em gái này, cái lê đông lạnh đó có thể cho tôi một quả hay không? Tôi lấy bánh bao đổi lại."

Ứng dụng Truyện Dịch ebooX
Bình Luận (0)
Comment