Chương 186
Chương 186Chương 186
Hoàng Ngọc Lan vừa nghe thấy bánh bao đã muốn ói: "Hai ngày nay cái gì tôi cũng không ăn được, chỉ ăn mỗi bánh bao thôi đó."
Cậu nhóc nghe thế liền "ngao ngao" gào lên, nằm vật ra giường ra sức lăn lộn: "Con muốn ăn, con muốn ăn, con phải ăn!"
Người phụ nữ béo trừng mắt, vỗ cho cậu nhóc đang khóc lóc la lối một phát, lấy từ trong túi ra một cái bánh bao thịt, trực tiếp nhét vào miệng của cậu nhóc, quát lớn: "Ăn cái này đi, ngậm cái miệng của mày lại nữa! Nếu không tao lại đánh mông cho bây giời"
Cậu nhóc con muốn quậy, nhưng thấy mẹ thật sự tức giận, lập tức biết điều liền im miệng, ngoan ngoãn ăn bánh bao thịt trong miệng.
Tần Thi với Hoàng Ngọc Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người không ai nghĩ tới cô ấy vậy mà lại không đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ gì.
Người phụ nữ béo không đưa ra yêu cầu vô lý gì, Tân Thi cũng mặc kệ, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hoàng Ngọc Lan.
Sắp đến giờ cơm, Lục Trạch Thiên đi hỏi toa hậu cần trước xem bọn họ có hỗ trợ hâm nóng đồ ăn hay không.
Lần này anh không gặp chiến hữu nên đã tiêu một ít tiền để người ta thoải mái giúp đỡ.
Lục Trạch Thiên quay lại phòng, mang đồ ăn Tần Thi đã chuẩn bị trước đi hâm nóng.
Tần Thi hỏi Hoàng Ngọc Lan: "Cô có cái gì ăn không? Để đưa anh ấy đi hâm nóng luôn."
Hoàng Ngọc Lan xua tay: "Không cân phiền phức vậy đâu, đợi chút nữa tôi mua cơm bán trên tàu cũng được, bánh bao tôi đã ăn ngán đến tận cổ rồi."
Tần Thi cười gật đầu, bảo Lục Trạch Thiên đi hâm cơm. Lục Trạch Thiên đi ra ngoài, tâm mắt Tần Thi không cẩn thận nhìn đến người phụ nữ béo giường trên, phát hiện ánh mắt cô ta như chờ mong nhìn mình. Người phụ nữ béo còn muốn mở miệng nói cái gì, Tần Thi đã trực tiếp dời mắt, không nhìn cô ta nữa.
Lúc nấy Lục Trạch Thiên quay lại đã nói là bỏ tiền ra để hâm nóng đồ ăn, cô ta muốn có đồ nóng thì phải tự bỏ tiền ra.
Người phụ nữ béo thấy Tần Thi giả vờ như không nhìn thấy, xị mặt xuống, miệng mở ra rồi lại khép vào, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Lần quay về phải ngồi tàu một ngày một đêm, Tần Thi không chuẩn bị toàn là cơm nắm nữa, mà mang theo đồ xào ăn cùng bánh, màn thầu, còn mang theo salad nguội và một ít củ cải chua, cần tây đã được mẹ Lục muối.
Đồ ăn đều là vừa xào lúc sáng, đủ cho bọn họ ăn hai lần, sau đó ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau sẽ ăn bánh kẹp rau trộn, uống thêm nước ấm nữa là được. Ngồi thêm một buổi sáng, đến giữa trưa là có thể quay về quân đội, đến lúc đó đi nhà ăn ăn là xong.
Rất nhanh sau đó, Lục Trạch Thiên đã mang theo đồ ăn nóng hổi quay lại, Tần Thi nhìn anh thầm nghĩ đi ra ngoài dẫn theo anh đúng là được việc, bản thân có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Vậy cô sẽ cho anh thêm hai điểm.
Đương nhiên là trên thang một trăm điểm.
Hiện tại điểm hảo cảm của Tần Thi đối với Lục Trạch Thiên, cũng đã gần tới mười điểm, khoảng cách với động lòng, yêu đương còn xa lắc xa lơ.
Lục Trạch Thiên không biết những chuyện này, anh đang nhận chén nhỏ tráng men Tần Thi đưa cho, chia đồ ăn cho bọn nhỏ.
Hoàng Ngọc Lan ngồi đối diện thấy Lục Trạch Thiên chia cho bọn nhỏ xong, lại lấy cho Tần Thi một chén lớn, cuối cùng mới đến lượt bản thân, trong ánh mắt không khỏi lộ ra chút hâm mộ.
Cô ấy nhìn nửa ngày rồi, trong mắt Lục Trạch Thiên chỉ có Tần Thi, cũng không nhìn loạn các người phụ nữ khác, không phải ngồi nhìn Tần Thi thì chính là xem bọn nhỏ, nếu không thì sẽ đọc sách.
Tâm mắt Hoàng Ngọc Lan lại dời lên trên người Tần Thi, ở trong lòng chẹp chẹp hai tiếng, nghĩ thầm cô ấy ăn một bữa cơm cũng từ tốn đẹp đẽ như vậy, trách không được khi anh không nhìn tới người khác.
Có vợ xinh đẹp như vậy, có thể nhìn vừa mắt người khác mới kỳ quái.