Chương 187
Chương 187Chương 187
Hoàng Ngọc Lan nhớ tới người đàn ông nhà mình, nheo nheo mắt nguy hiểm, người ta mở miệng nói không cần giúp đỡ chăm sóc con cái, liền nói một tiếng cẩn thận.
Còn chồng mình thì sao? Coi con gái như con trai mà nuôi dưỡng còn không nói, trước đó bảo hắn ta trông con một chút, cô ấy thì đi họp chợ, lúc trở về liền phát hiện trong nhà không có ai, đi qua hỏi hàng xóm mới biết được hắn ta trông con gái mà để con gái gãy xương, vừa mới đưa đi bệnh viện.
Hoàng Ngọc Lan thật sự là càng nghĩ càng giận, cuối cùng vẫn là thấy xe bán đồ ăn trên tàu đi về hai chuyến, lúc này mới áp được lửa giận trong lòng xuống, nhờ Tần Thi giúp đỡ trông con gái, chính mình đi toa hậu cần cò kè mặc cả mua hộp cơm giá rẻ.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một hồi, Đỗ Quả Quả chơi cùng với cặp song sinh, ba nhóc con cười đùa hi hi ha ha, cậu nhóc mũm mũm ở giường trên cũng muốn xuống chơi.
Mặc dù người lớn có chút mâu thuẫn với nhau, nhưng cũng không liên lụy đến mấy đứa nhỏ, hơn nữa nhóc mũm mũm cũng chỉ là đứng bên cạnh xem, rất ngoan, mấy người Tần Thi cũng không ngăn cản.
Không ngờ là không bao lâu sau, cậu nhóc mũm mm trực tiếp kéo bím tóc của Đỗ Quả Quả, làm Đỗ Quả Quả bị đau kêu một tiếng.
Nhìn người Đỗ Quả Quả nhỏ gầy yếu, nhưng tính tình rất táo bạo, lá gan cũng rất lớn, nhóc mũm mĩm kéo bím tóc của cô bé, cô nhóc lập tức đánh trả lại.
Bình Bình và An An đứng ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng việc cô bé bị bắt nạt, kết quả đã thấy cô bé đáp trả rồi.
Bời vì vóc người cô nhóc thấp, chỉ đánh tới trên người cậu nhóc mũm mĩm, hơn nữa cậu nhóc mặc đồ cũng dày, đánh không đau nhưng âm thanh phát ra có hơi lớn.
"Bụp" một tiếng. Nhóc mũm mĩm sửng sốt, người phụ nữ béo cũng sững sốt, mấy người Tần Thi cũng ngây ngẩn cả người.
"Này! Sao mày lại đánh con trai tao?" Người phụ nữ béo kêu một tiếng, xốc chăn lên rồi bò xuống, tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Quả Quả.
Hoàng Ngọc Lan kéo con gái đến bên cạnh, cách xa khỏi nhóc mũm mm, lúc này mới quay đầu nhìn người phụ nữ béo: "Con trai cô kéo tóc con gái tôi trước, cô không thấy à?"
"Vậy cũng không thể đánh nó!" Người phụ nữ béo xuống giường, kéo con trai về lại bên người xem xét,'Con không sao chứ? Có bị đánh đau không?”
Hoàng Ngọc Lan: "Mặc nhiều như vậy, sao có thể đau được?"
Nhóc mũm mĩm cũng lắc đầu, Đỗ Quả Quả người nhỏ cũng không có bao nhiêu lực, nhóc căn bản cũng không cảm thấy đau, nhưng bị một cô nhóc còn nhỏ hơn chính mình đánh, nhóc mập mạp đang cảm thấy xấu hổ.
Vì thế liền quay sang nhìn Đỗ Quả Quả: "Anh chỉ kéo bím tóc của nhóc một cái, sao lại đánh anh?”
Đỗ Quả Quả: "Tôi đập anh nhưng không kéo đau tóc anh, nếu không thì như vậy đi, anh đập lại tôi một cái, tôi kéo tóc anh một cái, như vậy là huề rồi."
Tần Thi nghe vậy không nhịn được mà bật cười, Đỗ Quả Quả cũng có ý tứ, có qua có lại, căn bản còn rất thông minh nữa.
"Sao mày lại có thể nói chuyện như vậy!" Người phụ nữ béo trừng mắt nhìn Hoàng Ngọc Lan: "Cô dạy con cái như vậy đó hả? Con gái mà như con trai vậy, y chang thổ phi)!
[Chú thích: (*) Thổ phỉ: tùy từng trường hợp còn gọi là cường đạo, đạo tặc, giặc cỏ hay thảo khấu, là một dạng tội phạm có tổ chức bao gồm toàn những người sống ngoài vòng pháp luật đặc biệt có dính líu đến việc đe dọa hoặc sử dụng bạo lực. ]
Ánh mắt Hoàng Ngọc Lan lạnh xuống, cười trào phúng nhìn người phụ nữ béo: "Con gái tôi còn giỏi chán, tôi dạy con bé nếu bị bắt nạt thì cứ đánh trả lại, không phải tật xấu gì! Nhưng cô lại dạy con trai mình thế nào? Kéo tóc con gái nhà người ta, kéo đầu con gái tôi, tôi thấy con trai cô mới là thổ phỉ đó!"