Chương 188
Chương 188Chương 188
"À... phải rồi." Hoàng Ngọc Lan nhìn người phụ nữ béo rồi cười một tiếng, nói: "Có người mẹ dạng như này, con trai là thổ phỉ cũng không có gì lạ."
"Cô nói cái gì thế!?" Người phụ nữ béo tức giận đỏ cả mặt, chỉ tay vào Hoàng Ngọc Lan chuẩn bị mở miệng mắng.
Tần Thi chạy nhanh lại đứng lên ngăn cản cô ta, lên tiếng: "Được rồi, la hét um xùm cái gì? Ảnh hưởng tới người khác."
"Hơn nữa vốn dĩ cũng là con trai cô động tay trước, cô ở đây làm loạn cái gì?"
Người phụ nữ quay đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài hành lang có mấy người lại xem náo nhiệt, lại thấy vẻ mặt Tần Thi nghiêm túc, Lục Trạch Thiên cũng đang nhìn mình, cô ta liền nén cơn tức giận xuống.
Cô ta lẩm bẩm mấy câu, sau đó lôi kéo nhóc mập mạp bảo nhóc lên giường, không được xuống chơi nữa.
Chờ hai người bọn họ leo lên xong, Hoàng Ngọc Lan mới đẩy đẩy mắt kính, kéo Đỗ Quả Quả ngồi xuống.
Cô ấy xoa xoa đầu Đỗ Quả Quả, tháo bím tóc đã hơi lộn xộn của cô nhóc: "Lát nữa là ngủ rồi, mẹ tháo ra nhé?"
"Vâng ạ, từ từ thôi." Đỗ Quả Quả dặn dò.
Hoàng Ngọc Lan nở nụ cười, cố ý chọc cô nhóc: "Mẹ còn có thể kéo tóc con hay sao? Nếu không thì tự con làm đi."
Đỗ Quả Quả vội vàng giải thích: "Con mới nói có chút thôi, mẹ còn hăng hái như vậy!"
Tần Thi nhìn Đỗ Quả Quả cười, cô nhóc này thật sự rất đáng yêu.
An An thấy Tần Thi đang nhìn Đỗ Quả Quả cười, nhịn không được đến bên cạnh cô, làm nũng: "Mẹ ôm con đi, kể chuyện cổ tích cho con nghe đi."
Tần Thi ngồi bên cạnh Lục Trạch Thiên đang duỗi tay, muốn bế An An qua: "Ba sẽ kể cho con nghe."
An An né tránh tay của Lục Trạch Thiên, nhõng nhẽo ôm đùi Tần Thi không rời: "Con chỉ muốn mẹ kể thôi!"
Lục Trạch Thiên nhìn An An, không biết cô nhóc này hôm nay bị làm sao, bình thường không phải là thích nghe anh kể chuyện chiến trường, chuyện huấn luyện ngày xưa sao?
Nhưng Tần Thi thì khác, thấy An An nhìn lướt về phía Đỗ Quả Quả, liền hiểu được đây là có chuyện gì.
Nhóc thấy cô thích Đỗ Quả Quả như vậy, đây là đang ghen tị.
Tần Thi cười rộ lên, bế cô nhóc đặt lên trên đùi mình, vỗ về nói: "Được rồi, để mẹ kể cho con, con muốn nghe chuyện gì?"
An An dựa vào trong lòng Tần Thi, nở nụ cười thỏa mãn: "Cái gì cũng được, chỉ cần là mẹ kể là được!"
Tần Thi nghĩ nghĩ, cô quyết định kể chuyện Hoa Mộc Lan.
An An vốn dĩ thích mấy thứ liên quan tới võ công, nghe thấy Hoa Mộc Lan là nữ giả nam, thay cha tòng quân thì mở to mắt.
Nhóc đã sớm trượt khỏi ngực Tần Thi, An An ngồi bên đùi Tần Thi giơ tay lên hỏi: "Vậy con có thể là nữ giả nam thay ba tòng quân không ạ?"
"Ha ha ha." Tần Thi nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của An An, trên mặt đầy ý cười nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Thiên, nói: "Trong nhà Hoa Mộc Lan không có ai thích hợp nên mới đi, nhưng ba con đang tham gia quân ngũ rồi, con không cần phải đi thay thế ba con."
An An còn có chút uể oải: "Thì ra là thế..."
Lục Trạch Thiên: "Nếu chính con muốn đi thì cũng có thể đi, nếu sau này lớn rồi mà con vẫn còn muốn đi thì cứ đi thôi."
An An cười rộ lên, dùng sức gật đầu: "Khi về nhà rồi thì ba tiếp tục dạy võ cho con nhé! Con lớn lên phải làm lính!" An An trượt từ trên người Tần Thi xuống, trong không trung khoa tay múa chân: "Bà nội dắt con sang nhà bà hàng xóm xem tivi, con thấy một chị gái quân nhân lái máy bay, bay vù vù trên trời! Lớn lên con cũng muốn giống như vậy!"
Cố Thanh Hải nhớ lại một chút: "Là bộ phim điện ảnh tên là Nữ Phi Công."
An An chống nạnh, ánh mắt sáng lấp lánh: "Chính xác! Chính là phi công, quá là đẹp luôn ạ! Lớn lên con cũng phải làm phi công!"
"Oa..." Bình Bình vỗ tay bội phục: "An An thật là lợi hại!"