Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 189

Chương 189 Chương 189Chương 189

Hoàng Ngọc Lan cười khen cô nhóc: "Ước mơ của An An quả thật rất lợi hại nha."

Đỗ Quả Quả cũng gật đầu phụ họa: "Lợi hại!"

Tần Thi nhìn An An đang vui vẻ nhảy nhót xoay vòng vòng, nhìn thấy sự khao khát trên mặt của cô nhóc, không thể không nở nụ cười.

Lục Trạch Thiên nhìn vê phía An An: "Vậy con phải càng cố gắng hơn, làm phi công cũng không phải nói làm là làm, phải trải qua tuyển chọn với huấn luyện cực kỳ hà khắc đó."

An An nắm tay thành nắm đấm nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Con sẽ cố gắng!"

"Giỏi lắm." Lục Trạch Thiên cười, anh rất coi trọng An An.

An An hưng phấn xong, liền quay sang hỏi Cố Thanh Hải: "Anh cả sau này lớn lên muốn làm gì?"

Cố Thanh Hải nhìn thoáng qua Tần Thi, nói: "Muốn làm ông chủ lớn để kiếm thật nhiều tiền."

Tần Thi chớp chớp mắt, An An không muốn làm đại minh tinh, Cố Thanh Hải cũng không muốn tham gia quân ngữ? Cốt truyện có thực sự vô dụng rồi không? Hay là sau này lớn lên mấy đứa nhỏ cũng sẽ lại đi theo con đường như trong sách?

An An "Ngao' lên một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Bình Bình, chuẩn bị tiếp tục chơi với cậu nhóc.

Cố Thanh Hải thấy cô nhóc không hỏi Bình Bình, liền hỏi: "Sao em lại không hỏi Bình Bình, Bình Bình lớn lên muốn làm gì thế?"

Bình Bình và An An đồng thanh trả lời: "Làm họa sĩt"

Nói xong, hai nhóc liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau cười rộ lên.

"Ái chà... Quả thực rất là ăn ý nha, không hổ danh là sinh đôi!" Hoàng Ngọc Lan nhìn vẻ mặt vui cười của hai đứa nhóc. Tần Thi nhìn cặp sinh đôi đang cười vui vẻ, xoa đầu bọn nhỏ với Cố Thanh Hải, nghĩ thâm sau này cho dù thế nào đi nữa, ở thời điểm hiện tại, chính mình sẽ chăm sóc cho bọn họ thật tốt.

Cuối cùng khi bọn nhỏ lớn lên lựa chọn làm nghề gì, đi con đường giống như trong sách viết, hay là theo như lời bây giờ bọn nhỏ nói, đều để bọn nhỏ tự mình lựa chọn.

Cô cũng không có khả năng sẽ mạnh mẽ sắp xếp tương lai cho bọn họ, chỉ có thể dẫn đường, bồi dưỡng những hứng thú yêu thích của bọn nhỏ, sau cùng vẫn phải để bọn nhỏ lựa chọn.

Quan trong nhất chính là lúc đó cô có còn ở trong cái nhà này hay không còn chưa nói trước được.

Tần Thi không quan tâm được nhiều như vậy, dù sao chỉ cân cô còn ở đây, cô sẽ nuôi dạy các con thật tốt, như vậy là được rồi.

Hoàng Ngọc Lan cúi đầu hỏi Đỗ Quả Quả: "Ước mơ của con là gì? Sau này lớn lên muốn làm gì?"

Đỗ Quả Quả chậm rãi bò lên giường, đắp chăn cho mình xong xuôi mới nói: "Con còn chưa nghĩ xong đâu, đợi con lớn thêm một chút lại nói được không? Mẹ đừng nóng vội."

Tần Thi "Phụt" một tiếng, lại bị nhóc con chọc cười rồi.

Ánh nắng xuyên qua kính chiếu vào trong toa tàu, cả người được ánh sáng chiếu tới đều ấm áp hẳn lên.

Tần Thi nhìn ra ngoài, phát hiện mặt trời đang ở trên cao chiếu sáng rực rỡ, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

"Thời tiết hôm nay khá đẹp."

"Đó là một dấu hiệu tốt." Hoàng Ngọc Lan mỉm cười thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, chuẩn bị sẵn sàng để xuống tàu.

"Sắp tới rồi, nếu không tới thì con sẽ phát điên mất." Đỗ Quả Quả đeo túi nhỏ nhảy xuống giường, nhất quyết không muốn ngồi tiếp nữa. Bình Bình và An An cũng đeo túi nhỏ, đứng dậy đi đi lại lại với Đỗ Quả Quả trong phòng, khua tay múa chân rất ra dáng.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của bọn nhỏ, người lớn không khỏi nhìn nhau mỉm cười, sau đó lại cúi đầu làm việc của mình.

"Lát nữa có người tới đón hai người không?" Tần Thi hỏi Hoàng Ngọc Lan.

Hoàng Ngọc Lan: "Ba của đứa nhỏ tới đón, yên tâm đi, tới nơi tôi sắp xếp xong xuôi rồi sẽ mang Quả Quả đến nhà cô chơi."

Tần Thi viết địa chỉ nhà mình ra, đồng thời hẹn nhau tới lúc đó sẽ cùng làm quần áo cho bọn nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment