Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 190

Chương 190 Chương 190Chương 190

Quần áo Đỗ Quả Quả đang mặc cũng là do một tay Hoàng Ngọc Lan may, mặc dù kiểu dáng không có mới mẻ độc đáo như mấy đứa nhóc nhà họ Lục, nhưng cũng không tồi, hơn nữa tay nghề của cô ấy cũng rất tốt.

Cô ấy không may bằng máy, quần áo đều là may tay, đường may mũi chỉ lại cực kỳ chỉnh tê gọn gàng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.

Hơn nữa Hoàng Ngọc Lan còn tốt nghiệp cao trung, sau này ở đại viện chắc cũng tìm được việc tốt để làm.

Tính cách Hoàng Ngọc Lan hào phóng hướng ngoại, sau khi thân thiết sẽ rất nhiệt tình, không có chút ngượng ngùng xấu hổ.

Đỗ Quả Quả cũng cực kỳ đáng yêu và hiểu chuyện, dáng vẻ nghiêm túc lại rất thích chọc cười người khác, Tần Thi thật sự thích hai mẹ con nhà này, quyết định sau này sẽ thường xuyên qua lại.

Thu dọn đồ đạc xong lại nói chuyện tán gẫu hơn nửa giờ, tốc độ chạy của tàu dần dần chậm lại, chuẩn bị tới ga.

Phía sau đoàn tàu này còn có một ga nữa, nhưng cũng có rất nhiều người xuống ở ga này, mọi người thấy sắp đến điểm dừng nên đều thu dọn hành lý từ trước, chen chúc đứng trước cửa xuống.

Tần Thi nhìn về phía đó lại kéo bọn nhỏ ngồi xuống: "Đợi một lát để mọi người xuống bớt đã rồi chúng ta hãng xuống."

"Đúng vậy, chúng ta còn mang theo trẻ nhỏ, vẫn không nên chen chúc với bọn họ." Hoàng Ngọc Lan cũng phụ họa.

Người phụ nữ béo lại không tiếp tục ngồi nữa, ngược lại là cầm hành lý lên lôi kéo nhóc mũm mĩm đứng ở cửa phòng để chờ xuống tàu.

Tần Thi nhìn thoáng qua cũng không để ý thêm, cô ấy muốn đứng thì cứ đứng.

Hầu hết mọi người ở Trung Quốc dường như đã sẵn sàng xuống tàu trước khi tàu dừng lại, đặc biệt là tàu hỏa và máy bay, khi tàu sắp dừng lại, bất kể người soát vẻ có mở cửa hay chưa, họ đều thích chen chúc ở lối ra để chờ trước.

Cho dù không xuống tàu thì cũng thích đứng ở cửa chờ, không biết là do như thế nào nữa.

Chỉ có một số ít là vẫn ngồi tại chỗ chờ mọi người đi bớt rồi mới lấy hành lý xuống tàu.

Về nhà, ai ai cũng nóng lòng muốn về nhà, đây là điều mà người dân Trung Quốc đều vô cùng khao khát.

Cha mẹ của Tần Thi đều ở nước ngoài, từ trước tới nay cô chưa trải qua cảm giác xuân vận(*) hay là cảm giác vội vã về quê ăn tết. Nhưng không nghĩ tới đến thế giới này mà còn đuổi kịp xuân vận.

[Chú thích: (*) Xuân vận: còn được gọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân, là khoảng thời gian du lịch ở Trung Quốc với lưu lượng giao thông cực kỳ cao vào khoảng thời gian năm mới. ]

Nghĩ lại nhà ở đại viện đã được sửa sang xong, trong lòng Tần Thi cũng ẩn hiện vài phần mong chờ, muốn nhanh chóng quay về xem nhà được sửa sang trang hoàng như thế nào.

Tần Thi đột nhiên ngơ ngẩn, vừa rồi hình như cô đã coi nhà họ Lục trở thành "Nhà", trong lòng nghĩ muốn nhanh nhanh về nhà, nghĩ tới còn có cảm giác thoải mái.

Thay đổi một cách vô tri vô giác sao? Thật sự bắt đầu có tình cảm rồi hả? Tần Thi chớp chớp mắt, cô có chút kinh ngạc.

"Đến ga rồi! Ai muốn xuống thì nhanh chân chút nhé!"

Tiếng hét của tiếp viên đường sắt truyền đến, hàng dài người chậm rãi di chuyển.

Tần Thi lập tức tỉnh táo lại, kiểm tra lại thêm lần nữa xem có bỏ sót cái gì không.

Người Trung Quốc vốn dĩ rất phụ thuộc vào nhà ở và yêu thích những cảm giác đặc biệt. Có thể đó là ngôi nhà do cô thiết kế nên mới mong đợi như vậy.

Dù nó có là gì đi nữa thì cũng không phải là một vấn đề lớn. Tần Thi vứt những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, đứng dậy kéo bọn nhỏ vào trong hàng ngũ, chậm rãi đi đến cửa xuống tàu. Sau khi xuống tàu, gió lạnh thổi qua khiến Tần Thi không khỏi rùng mình một cái.
Bình Luận (0)
Comment