Chương 191
Chương 191Chương 191
Trong tàu rất ấm, nhưng cũng lạnh, Tần Thi ngẩng đầu nhìn mặt trời đang treo trên cao nghĩ thầm, nắng như vậy mà còn lạnh, nếu không có ánh nắng thì không phải là càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hay sao?
Hoàng Ngọc Lan kéo tay Đỗ Quả Quả cùng nhau đi ra, đi theo mấy người Tần Thi ra bên ngoài, hai mẹ con cô ấy vậy mà cũng thích ứng được với nhiệt độ này, không giống Tần Thi cả người đang hơi phát run.
Cũng đúng, nơi này tuy rằng lạnh, nhưng so với Đông Bắc thì ấm hơn nhiều. Tần Thi lạnh, hoàn toàn là bởi vì trước giờ cô vẫn luôn sống ở phương nam, đây là năm đầu tiên trải nghiệm mùa đông ở phương bắc nên chưa quen được.
Thật ra nguyên thân không phải là người phương nam, không phải cực kỳ sợ lạnh, nhưng trong tâm lý của Tần Thi chính là cảm thấy lạnh, cho nên thân thể mới run rẩy theo.
Nhưng cô cũng không biết cái này, cứ nắm tay dắt bọn nhỏ, người run bần bật đi theo bên cạnh Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên biết được cô sợ lạnh, còn cố ý đi trước mặt cô, cố gắng che chắn cho cô khỏi bị gió lạnh thổi vào mặt.
Nhưng gió phương bắc quay cuồng khắp nơi, Lục Trạch Thiên cũng không thể tự mình ngăn hết được.
Hôm nay vẫn là Hắc Hổ lái xe tới đón như thường lệ, Lục Trạch Thiên vừa mới ra tới hắn đã thấy, lập tức hô "Trung đoàn trưởng" một tiếng rồi chạy tới.
Hoàng Ngọc Lan đi theo Tần Thi, nghe thế mới biết Lục Trạch Thiên là trung đoàn trưởng, chẳng qua cô ấy chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, liền không để ý đến việc này nữa bởi vì cô ấy đã thấy chồng của mình.
"Đỗ Du! Đỗ Du, em ở đây!" Hoàng Ngọc Lan vừa vẫy tay vừa lớn tiếng gọi.
Đỗ Quả Quả không nhìn thấy ba ở đâu, có chút nóng nảy: "Mẹ, ba đang đứng ở chỗ nào? Sao con ngó hoài mà không thấy?!" Tần Thi nghe được giọng nói lớ lớ của Đỗ Quả Quả khiến giọng nói dễ thương ngọt ngào ban đầu trở nên không đáng yêu như vậy nữa, cô không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Giọng Đông Bắc nghe vui quá, cô rất thích.
Đỗ Du nghe được tiếng của vợ mình, tìm được hai người, lập tức chạy tới ôm chặt cô ấy: "Vợi"
Cũng là khẩu âm Đông Bắc, Tần Thi thấy Lục Trạch Thiên cũng đang nhìn Đỗ Du, nhẹ giọng hỏi: "Quen sao?"
Lục Trạch Thiên: "Cùng nhau làm mấy cái nhiệm vụ, lúc trước cũng cùng đi nơi khác học tập hai tháng."
"Bal!" Đỗ Quả Quả thấy ba vẫn luôn ôm Hoàng Ngọc Lan, bỏ qua cô nhóc, vì thế khuôn mặt nhỏ có hơi suy sụp: "Ba đang phớt lờ con đó à? Trong mắt chỉ có mỗi mình mẹ hả?"
Mặt Hoàng Ngọc Lan đỏ lên, nhanh tay đẩy Đỗ Du ra, cô ấy cũng đã gần hai năm không thấy hắn rồi, nếu không ở đây nhiều người như vậy, cô cũng không cho phép hắn ôm đâu.
Đỗ Du buông Hoàng Ngọc Lan ra, nhìn Đỗ Quả Quả đang xụ mặt, cười ha ha, bế cô nhóc lên lại tung lên không trung rồi bắt lấy: "Thấy chứ, sao ba lại không thấy con gái được!?Quả Quả, có nhớ ba ba hay không?"
"Con còn ổn, mẹ con cứ nhớ ba mãi, ngày nào cũng nhắc đến." Đỗ Quả Quả lập tức vui vẻ, quyết đoán bán mẹ.
Mặt Hoàng Ngọc Lan thoắt cái lại đỏ bừng, duõi tay vỗ nhẹ trên lưng cô nhóc một phát: "Con lại nói cái gì đâu không!"
Cái gì cũng nói ra ngoài được hết!
Hoàng Ngọc Lan nhìn Tần Thi, thấy cô đang cười nhìn mình nên có chút ngượng ngùng.
Đỗ Du lúc này mới chú ý tới mấy người Tần Thi bên cạnh, sau khi thấy Lục Trạch Thiên còn có vẻ kinh ngạc: "Trung đoàn trưởng Lục đây sao?"
Lục Trạch Thiên cười nhìn hắn ta: "Lâu rồi không gặp, Đỗ Du."
Hoàng Ngọc Lan giải thích: "Bọn em ngồi cùng một chuyến tàu tới, dọc đường bọn họ đều quan tâm chiếu cố hai mẹ con em."
Đỗ Du lập tức nói lời cảm ơn, trò chuyện vài câu liền cùng nhau rời đi, thời tiết hôm nay vẫn rất lạnh, không cần phải dây dưa trong gió lạnh như vậy, sau khi trở vê quân khu sẽ có rất nhiều thời gian để nói chuyện.
Lục Trạch Thiên hỏi bọn họ có muốn giúp đỡ chở hành lý về hay không, Đỗ Du cười từ chối, đồ đạc này nọ cũng không phải đặc biệt nhiều, ngồi xe là được, không cần phiền toái.