Chương 216
Chương 216Chương 216
"Bánh bao đây! Vừa mới ra lò, nhân thịt heo đây! Nhân đậu ngọt nữa! Dưa chua khoai tây đây!"
Tần Thi nghe âm điệu kéo dài, cực kỳ có đặc sắc của tiếng rao hàng, nhịn không được mà đi qua.
Hai ngày nay ăn thịt cá nhiều, vậy giờ ăn hai cái bánh bao dưa chua để thay đổi khẩu vi.
Tần Thi thích món bánh nhân dưa bắp cải của chỗ này lắm, nhân là khoai tây nghiền trộn với bắp cải muối, chua chua, giòn giòn, còn hơi cay, cái mùi vị đó, cô ăn một lần là mê mẩn.
Vốn dĩ Tần Thi đã đói bụng, lại thấy thèm, đặt hai cái túi lớn xuống bên chân, từ trong túi móc ví ra, chuẩn bị trả tiền mua hai cái.
Vốn dĩ Tần Thi muốn mua nhiều thêm mấy cái, mang về cho trẻ con trong nhà ăn, nhưng nghĩ lại khi cô đi đã làm không ít bánh bao, mấy ngày này đoán chừng bọn họ đã ăn tới chán, nên từ bỏ.
"Ông chủ, lấy cho tôi hai..."
Tần Thi còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhanh nhẹn cướp lấy ví tiền trên tay Tần Thi, còn kéo luôn cái túi trên cánh tay Tần Thi, sau đó trực tiếp chạy lên phía trước.
Tần Thi bị chuyện tình bất ngờ ập đến không kịp làm gì đã té ngã trên đất, tay chân đau nhức vô cùng, lập tức phát ngốc.
Ban ngày ban mặt, vậy mà có người trên đường ngang nhiên cướp bóc!
Tần Thi chỉ sửng sốt một giây, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, cô hô lớn với mấy người bên đường cũng đang chưa hiểu chuyện gì: "Có cướp! Có cướp! Túi với ví tiền của tôi đều bị hắn cướp rồi!"
Mọi người đều bị tiếng hô của Tần Thi làm tỉnh, mà cái người cướp kia sau khi nghe được thì chạy càng nhanh hơn, mới vài giây ngắn ngủi mà đã chạy được mấy trăm mét.
Người ở niên đại này vẫn rất chất phác, sau khi thấy tình huống đều giúp đỡ chặn người lại.
Nhưng cậu nhóc kia chạy như bay, vừa chạy vừa nhảy tránh né cực kỳ linh hoạt, trong chốc lát không có người bắt được hắn lại.
Tần Thi vừa thấy tình huống này, có chút nóng nảy, tiền gì đó thì không sao, mất rồi thì thôi, nhưng hợp đồng còn ở bên trong túi, mất thứ này thì rất phiền toái.
Cô giãy giụa muốn bò dậy, nhưng vừa mới cử động, cổ chân đã truyền đến một trận đau nhói xuyên tim, mặt thoắt cái đã trắng bệch.
Tần Thi ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy kẻ cướp kia đã chạy sắp mất dạng, lập tức vừa tức lại vừa vội.
Đúng lúc này, một thoáng màu xanh lục xuất hiện ở trước tâm mắt Tần Thị.
Kẻ cướp kia bị người mặc quân trang ngăn lại, trực tiếp ấn ngã xuống đất, ép chặt lại. Còn có một bóng người quen thuộc, đang đi lại về phía cô.
Là Lục Trạch Thiên.
Tần Thi có chút ngây người, không nghĩ tới gặp được anh lại đang ở chỗ này, hôm nay anh không phải đi làm sao?
Lục Trạch Thiên vừa mới nghe được tiếng la đã cảm thấy quen tai, sau khi lại đây phát hiện người đang ngã ngồi trên mặt đất là Tần Thi, tim như ngừng đập nửa nhịp.
Người nọ bị Hắc Hổ đè lại, Lục Trạch Thiên cũng không quan tâm tới nữa, chạy nhanh về phía Tần Thị.
"Tần Thi! Có sao không em?"
Lục Trạch Thiên nâng Tần Thi dậy, thấy da bàn tay với đầu gối đều đã bị trây xước, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng.
"Xít..." Tần Thi hít hà một hơi, đau đến nhe răng, nhếch miệng, nói: "Chân hình như bị trật rồi, đau lắm." Lục Trạch Thiên mấp máy miệng, biểu tình cực kỳ khó coi, anh ôm người Tần Thị, để cả người cô dựa vào trong ngực mình.
Tần Thi bị đau cũng không rảnh lo cái khác, thuận thế đem trọng tâm đặt lên người Lục Trạch Thiên, dựa vào anh đứng thẳng người, chân bị thương chỉ chạm nhẹ trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thật sự là xui xẻo, nếu không phải gặp được mấy người Lục Trạch Thiên ở đây, có khi tên đó đã chạy được rồi.
Nếu đây là đời sau, tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều có cameras, ai dám cướp bóc ở trước mặt mọi người như vậy chứ?
Đây là lần đầu tiên Tân Thi gặp phải mặt tối của thời đại này.