Chương 217
Chương 217Chương 217
Cô thật sự có chút kinh hồn táng đảm, may mắn đầu thập niên 1980. xã hội đã ổn định hơn rất nhiều, nếu có thêm đại hội thể thao nữa thì chắc sẽ lộn xộn hơn.
Lúc này, Hắc Hổ áp tên cướp túi của Tần Thi tới, mọi người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ tên kia.
Hắc Hổ: "Đoàn trưởng, chị dâu."
Tần Thi nhìn thoáng qua tên cướp râu ria xôm xoàm, nói cảm ơn với Hắc Hổ: "May mà có cậu, hôm nào tới nhà ăn cơm nhé."
"Không có gì đâu!" Tuy lời nói là vậy, nhưng đôi mắt Hắc Hổ vẫn không nhịn được mà sáng lên, có chút mong chờ đồ ăn Tần Thi làm.
Lục Trạch Thiên đem túi với ví tiền mang lại đưa cho Tần Thi kiểm tra, sau khi xác nhận đồ vật bên trong không sót gì, hừ lạnh một tiếng, bảo Hắc Hổ cứ áp giải tên đó trước, chờ một lát sẽ mang lên đồn công an. Lại đi lại quán bánh bao mượn của ông chủ cái ghế dài, bảo Tần Thi ngồi xuống trước.
"Xe ở phía trước, để anh chạy qua đây, em ở chỗ này chờ chút nhé, anh đưa em đi bệnh viện."
Tần Thi gật gật đầu, thấy anh đi rồi mới cúi đầu nhìn tay với chân mình.
Hay lắm, chảy máu rồi, quần còn bị rách đầu gối.
"Tôi sai rồi, tôi chính là bị ma quỷ ám, xin các người rộng lượng tha thứ cho tôi đi! Tôi là vì con cái, con tôi đã sắp chết đói, nên tôi, nên tôi mới..."
"Tôi cũng không dám nữa, xin mấy người tha cho tôi đi!"
Người nọ nhìn Hắc Hổ mặc quân trang, nghĩ lại cậu ta vừa mới gọi Lục Trạch Thiên là "Đoàn trưởng”, cả người sợ tới mức không chịu được.
Tần Thi ngẩng đầu nhìn về nam nhân đang không ngừng xin tha, cười lạnh một tiếng, nói: 'Quần này của tôi là mua ở thành phố Thâm Thị mẫu mới nhất, hơn năm mươi đồng một cái, hơn nữa tiền thuốc men còn có phí bồi thường tổn thất tinh thần, cậu chờ mà mà đền đi. !"
"Có tay có chân, tuổi thì còn trẻ, làm gì không tốt hay sao mà phải đi cướp? Tha cho cậu sao? Tưởng bở hả!" Hắc Hổ siết chặt hai cái tay đang vòng qua sau lưng của tên kia, quát lên: "Câm miệng đi! Thành thật một chút nào! Muốn nói gì thì tới đồn công an lại nói!"
Người nọ chỉ cảm thấy cánh tay của mình sắp đứt tới nơi, cũng nói không ra tiếng, mở miệng nói một chữ đã há miệng thở dốc, liên tục kêu đau.
Tần Thi cũng không hề để ý đến hắn nữa, quay lại nói lời cảm ơn đối với những người qua đường vừa nãy đã giúp mình.
Rất nhanh sau đó, Lục Trạch Thiên lái xe jeep quân dụng lại đây, sau khi anh xuống xe thì lấy hai cái túi đang để ở cửa tiệm bánh bao lên xe, sau đó đỡ Tần Thi dậy.
"Hắc Hổ, cậu đưa hắn ta đến đồn công an trước đi, tôi chở chị dâu cậu đi bệnh viện đã, xử lý xong sẽ sang đó."
"Vâng!" Hắc Hổ áp giải người nọ rời đi.
Tần Thi đứng lên, chân cà nhắc đi tới chuẩn bị nhảy lên xe, kết quả mới đứng vững, liền xoay tròn một cái, trực tiếp bay lên không.
Cô bị Lục Trạch Thiên bế ngang lên.
Đột ngột mất trọng lực khiến cho Tần Thi giật mình, cô theo bản năng ôm cổ anh, nhỏ giọng hô một tiếng.
Lục Trạch Thiên bị ôm cứng cả người, nhưng đã khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, không để cô phát hiện chuyện không thích hợp. Lục Trạch Thiên ôm Tần Thị, cẩn thận đặt Tần Thi ở trên ghế sau, sau đó lái xe rời đi.
Mà nhóm quần chúng vây xem, lại vẫn đứng đó tiếp tục thảo luận về chuyện của bọn họ...
Tần Thi và Lục Trạch Thiên quen biết lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật như thế này, cô dựa vào trên ghế sau, nhất thời có chút hoảng hết.
Chưa kể, Lục Trạch Thiên lại cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn. Tần Thi không thể hiểu được khi nghĩ lại cảnh vừa rồi Lục Trạch Thiên mới ôm mình trong ngực, cảm nhận được cơ bắp cứng rắn và sự ôm ấp ấm áp.
Cô không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Trạch Thiên, nghĩ thầm anh hùng cứu mĩ nhân mà không khỏi bối rồi, chuyện này thật đúng là làm người ta kìm lòng không được mà.
Cô có một chút động tâm rồi.