Chương 228: Toàn Văn Hoàn
Chương 228: Toàn Văn HoànChương 228: Toàn Văn Hoàn
Hơn nửa năm qua đi, Lục Trạch Thiên vẫn cứ "theo đuổi" Tần Thi ngày qua ngày, mỗi ngày đều phơi quần áo, quét sân gánh nước trồng rau, thanh danh người chồng tốt truyền khắp toàn bộ quân khu.
Có một lần cô bị ốm, Lục Trạch Thiên chăm sóc cô hai đêm không hề chợp mắt, sau đó sáng hôm sau lại cứ đi làm bình thường, cho dù quầng thâm mắt đã rõ ràng nhưng một câu oán hận cũng không có.
Tần Thi cũng không phải người sắt, cho dù tim có cứng rắn như thế nào thì cũng bị những ôn nhu dịu dàng này hòa tan từng ngày.
Lâu ngày sinh tình, nhưng cho dù Tần Thi thích Lục Trạch Thiên rồi, cô vẫn không thả ra.
Lục Trạch Thiên có thể cảm nhận được cô cũng thích mình, nhưng vẫn không đồng ý để anh theo đuổi, thay đổi quan hệ hiện giờ, anh nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, không biết là cô ấy đang băn khoăn cái gì.
Lục Trạch Thiên bất đắc dĩ, nhưng cũng không hỏi, ngược lại là càng đối xử tốt với cô hơn, mong chờ cô hoàn toàn chấp nhận chính mình.
Lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, đội ngũ đi Bắc Kinh đã trở lại, Lục Trạch Thiên đang tản bộ bên ngoài với Tần Thi, đúng lúc gặp phải.
Lục Trạch Thiên chào hỏi với những người quen biết, Tần Thi lại liếc mắt một cái đã thấy Lý Thiên Thiên, thấy cô ấy đang nắm tay với một người đàn ông.
Lý Thiên Thiên cũng thấy Tần Thi và Lục Trạch Thiên, theo bản năng cô ta buông lỏng tay đang nắm lấy đối phương, nhưng rất nhanh sau đó lại nắm chặt lần nữa, không hề nhìn Lục Trạch Thiên.
Tần Thi cực kỳ ngạc nhiên, nhìn cái bộ dạng này của cô ta cũng hơi mơ hồ, cô ta đây là từ bỏ Lục Trạch Thiên đổi sang mục tiêu khác rồi sao?
Lục Trạch Thiên chào hỏi với mọi người xong, Tần Thi cũng không nhìn nhiều nữa, tiếp tục tản bộ tiêu cơm cùng anh. Chờ đến ngày hôm sau, Tần Thi đi hỏi thăm một chút mới biết được Lý Thiên Thiên ở Bắc Kinh vẫn gặp phải tên côn đồ, sau đó được người ta cứu.
Người đó không phải là Lục Trạch Thiên, nhưng bọn họ vẫn nảy sinh tình cảm và ở bên nhau.
Nghe nói báo cáo kết hôn cũng đã xin xong rồi, rất nhanh sẽ trở thành vợ chồng chính thức.
Tần Thi nghe xong liền biết cốt truyện quả nhiên đã hoàn toàn thay đổi, Lục Trạch Thiên thật sự không hề bị khống chế nữa, cốt truyện cũng không thể ảnh hưởng tới anh.
Tim Tần Thi đập thình thịch, sự vui sướng cũng muốn tràn ra ngoài, nỗi sợ hãi sau này cuối cùng cũng biến mất.
Buổi tối, Tân Thi làm một bàn lớn đồ ăn ngon, Lục Trạch Thiên và bọn nhỏ đều có thể nhìn ra được tâm trạng của cô rất tốt.
Ăn cơm xong, bọn nhỏ chơi ở trong phòng khách, Tần Thi vừa ngâm nga sửa sang đồ đạc vừa trông chừng bọn nhỏ.
"Mẹ, có chuyện gì thế? Nhìn bộ dạng của mẹ rất vui vẻ." An An chống đầu nhỏ tò mò hỏi.
"Không có chuyện gì cả, mấy đứa đừng chơi nữa mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học nữa đấy." Tần Thi bảo bọn họ đi rửa mặt.
Mấy đứa nhóc còn chưa chơi đủ, có ý đồ muốn phản kháng, nhưng phản kháng không có hiệu quả, Tần Thi nghiêm mặt lại là bọn họ cũng không dám tiếp tục lỗ mãng.
Lúc Tần Thi tức giận sẽ không đánh người, nhưng những cái ánh mắt với biểu tình kia rất là khủng bố, sau đó cũng không hề dịu dàng nữa, đối xử với bọn họ theo lẽ thường, nhưng một chút tình cảm cũng không trưng ra nữa.
Bọn nhỏ đã quen được cô yêu thương khen ngợi, căn bản là không chịu nổi bộ dạng lạnh lùng của cô cho nên đều rất sợ cô tức giận. Lúc này cho dù là không muốn ngủ thì cũng sẽ ngoan ngoãn rửa mặt nằm lên giường.
Nhưng trẻ con ấy mà, nằm một hồi, thoáng cái đã ngủ rồi.
Tần Thi nhẹ nhàng đi vào nhìn thoáng qua, đắp lại chăn chỉnh tê cho bọn họ, sau đó ra ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, chờ Lục Trạch Thiên đang đi tặng đồ và.
Sau khi Lục Trạch Thiên trở về, thấy Tần Thi ngồi trên sô pha thì lập tức đi vào ngồi bên cạnh cô: "Đang đợi anh sao? Có chuyện gì thế?"
Tần Thi gật đầu, biểu tình có chút nghiêm túc, Lục Trạch Thiên thấy thế cũng trở nên đứng đắn, ánh mắt không tự giác được mà cũng nghiêm túc theo: "Làm sao vậy?"
Tần Thi thở dài, không nói chuyện, làm Lục Trạch Thiên lập tức sốt ruột, rướn người về phía Tần Thi, nắm chặt tay cô, hỏi: 'Làm sao thế? Có chuyện gì thì đều có anh ở đây, em đừng sợi Có gì thì nói với anh.”
Tần Thi giương mắt nhìn Lục Trạch Thiên, nói: "Vậy anh chịu đựng nhé, đừng quá kích động."
Lục Trạch Thiên gật đầu, liền cau mày lại, biểu tình như chuẩn bị đi đánh trận, cẩn thận lắng nghe: "Em nói đi."
Tần Thi do dự một hồi, thấy Lục Trạch Thiên đã sốt ruột muốn chết, lúc này mới "phụt" cười thành tiếng một cái, ôm lấy anh mà nói: "Anh đã thông qua khảo nghiệm của em rồi."
Lục Trạch Thiên ngây người: "Em, em nói cái gì?"
Tần Thi buông Lục Trạch Thiên ra, cười nói: "Em nói là anh đã thông qua khảo nghiệm rồi, chúng ta cùng ở bên nhau đến cuối đời nhé."
Lục Trạch Thiên mừng rỡ như điên, nhìn Tần Thi vẫn chưa thể tin nổi mà hỏi: "Thật ư?"
Tần Thi gật đầu: "Nhưng nếu anh đối xử với em không tốt, có được rồi liền không quý trọng nữa, em đây vẫn sẽ ly hôn với anh, quân hôn(*) không dễ ly, nhưng cũng không phải thật sự là không ly hôn được, nếu anh..." [Chú thích: (*) Quân hôn: kết hôn với quân nhân. ]
Lục Trạch Thiên ôm chặt Tần Thi, không để cô nói tiếp nữa: "Anh sẽ không, anh sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh"
"Tần Thi, Tần Thi."
"Anh rất vui, anh thật sự thật sự rất vui! Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng thì em cũng đã chấp nhận anh!"
"Anh rất thích em."
Lục Trạch Thiên giống như thanh niên mới lớn, ôm Tần Thi không buông tay, không khỏi bắt đầu lảm nhảm, kể ra tình cảm của mình dành cho cô.
Tần Thi nghe xong, cô cũng cười ôm lấy anh: "Em biết, em cũng rất thích anh."
Không khí dân dần thăng hoa, khắp nơi tản ra hơi thở ái muội.
Lục Trạch Thiên chậm rãi nhích lại gân Tần Thi, thấy cô nhắm hai mắt lại, trong lòng lập tức vui vẻ, hôn lên đôi môi mà anh đã thương nhớ lâu nay. ...
Không khí đã như vậy, Tần Thi cũng thèm một mùa hè đầy thịt, vì thế cũng không chống cự, cứ để Lục Trạch Thiên hôn sâu hơn, sau đó bị ôm vào trong phòng cô.
Cảm giác vui sướng tột cùng!
Ngày hôm sau Tần Thi tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cô xoa xoa chân với eo có chút mỏi, nhịn không được mà "chậc" một tiếng.
Đàn ông nhịn lâu thật không dễ chọc mà, tuy rằng sảng khoái nhưng vẫn là có chút không đỡ được.
Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Trạch Thiên đi vào bước tới bên cạnh Tần Thi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
"Bà xã, dậy ăn cơm nào."
Tần Thi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong mắt anh chính là hình ảnh ngược của mình, còn có tình yêu đầy ắp như muốn tràn ra ngoài, khi mười ngón tay đan xen, cô nghĩ rằng cả cô và anh, cả nhà bọn họ, tương lai còn rất nhiều thời điểm hạnh phúc nữa, quãng thời gian từ đây về sau còn rất dài, một nhà bọn họ sẽ luôn yên bình và mãi hạnh phúc như vậy! (Toàn văn hoàn!)...