Chương 227
Chương 227Chương 227
Lục Trạch Thiên: "Muốn nhìn nên nhìn, không thể khống chế được."
Tân Thi ngậm miệng, không biết nên nói cái gì, cô cầm lấy quần áo ngủ, đi về phía nhà vệ sinh.
"Em tắm một cái đã, anh trông chừng bọn nhỏ, đừng để bọn nhỏ rơi xuống."
Lục Trạch Thiên lên tiếng, nhìn cô đi vào phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng nước vang lên, trong lòng liên loạn thành một đoàn, giống như có kiến đang bò trong lòng vậy.
Vừa ngứa vừa khó chịu.
Nửa ngày sau, Lục Trạch Thiên nhịn không được mà bò dậy uống nước, nhưng uống xong một cốc lớn rồi cái cảm giác miệng đắng lưỡi khô vẫn không giảm bớt, cả người nóng hầm hập.
Chờ Tần Thi mặc áo ngủ, tóc ướt đầm đìa đi ra, Lục Trạch Thiên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cả người đều cứng lại luôn rồi.
Kỳ lạ, rõ ràng lúc ở nhà cũng đã thấy qua cái bộ dạng này của cô ấy, nhưng tại sao giờ lại không khống chế được tâm tình, mắt muốn dời đi cũng không dời được.
"Anh có muốn tắm không?" Tần Thi dùng khăn lau khô tóc, thuận miệng hỏi một câu.
"Có!" Lục Trạch Thiên lên tiếng, tùy tiện vơ lấy quần áo, rồi cứ như vậy vọt vào phòng vệ sinh.
Thấy anh làm ra động tĩnh lớn như vậy, lúc đầu Tần Thi còn không hiểu được lý do, nhưng rất nhanh cô cũng đã phản ứng lại, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Ngây thơ như thế là cùng!
Tóc cũng đã khô được một nửa, Tần Thi liền câm một quyển sách mới mua lúc chiều lên, ngồi ở mép giường tùy ý mở xem.
Đột nhiên tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, sau đó Lục Trạch Thiên cũng từ bên trong đi ra. Tần Thi lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại phát hiện Lục Trạch Thiên vậy mà không mặc áo trên, chỉ mặc mỗi cái quần.
Lục Trạch Thiên vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi với tuyến nhân ngư cực kỳ rõ ràng, cơ ngực và cơ bắp nơi cánh tay cũng rất săn chắc dễ thấy.
Tóc anh ngắn, chắc chỉ tùy tiện xoa xoa mấy cái, lúc này nước trên tóc còn đang thi nhau nhỏ xuống, nước từ mũi rơi xuống một đường vương trên eo, quả thực là gợi cảm chết người.
Ánh mắt Tần Thi có hơi nhìn trực tiếp, cô đây vẫn là lần đầu tiên thấy Lục Trạch Thiên không mặc áo, dáng người này cũng tuyệt quá đi!
Lục Trạch Thiên thấy Tần Thi cứ nhìn chằm chằm mình, thoáng chốc hai tai đã đỏ bừng, anh giải thích: "Vừa nãy anh vội quá, quên không lấy áo..."
Tần Thi gật đầu tỏ vẻ không sao cả, đôi mắt còn nhìn chằm chằm cơ bụng người ta, làm cho Lục Trạch Thiên không được tự nhiên.
Lục Trạch Thiên nghĩ rằng sẽ nhanh chân mặc áo xong lên giường ngủ, nhưng do dự một chút rồi sau đó chỉ mặc áo ba lỗ, rồi cứ như vậy lắc lư ở trong phòng.
Không còn cơ bụng để nhìn nữa, Tần Thi có chút đáng tiếc, mà ánh mắt Lục Trạch Thiên vẫn luôn chú ý tới cô chợt lóe lên, đột nhiên hiểu rõ thì ra cô thích dáng người của mình.
"Mau đi ngủ đi, ngủ ngon." Không có cơ bụng nữa nên Tần Thi cũng buông sách xuống, nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn là hình ảnh vừa rồi.
Không nhìn ra được, dáng người của Lục Trạch Thiên vậy mà xịn như thế, so với những người mẫu nam đời sau cũng không thua kém bao nhiêu đâu.
Chậc chậc chậc!
Miên man suy nghĩ một hồi Tần Thi cũng chìm vào giấc ngủ, Lục Trạch Thiên lại nằm lên giường, nhìn Bình Bình đang ngủ say bên cạnh mà không hề có chút buồn ngủ nào, không biết là đang suy nghĩ cái gì. ...
Năm người Tần Thi vui vẻ chơi ở trong huyện hai ngày, bọn nhỏ còn chưa muốn trở về, nhưng Cố Thanh Hải với Tần Thi còn phải đến trường, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Sau khi trở về, Tân Thi nghe thím Triệu nói Lý Thiên Thiên có đến tìm, trong lòng không cảm thấy chút ngoài ý muốn nào, dù sao đội ngũ đi Bắc Kinh cũng đã sớm đi rồi, Lục Trạch Thiên căn bản không đi theo, vậy cái kia cô cũng không có gì để lo lắng.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, vừa bình dị lại ấm áp.