Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 226

Chương 226 Chương 226Chương 226

Gần đây chân mình bị thương, nhưng cũng giống như là tay bị thương luôn, cơ bản là không cần phải làm gì, tất cả đều được Lục Trạch Thiên và bọn nhỏ bao bọc.

Được rồi, xác thực là anh ấy cũng rất ngoan.

Tần Thi: "Vậy anh muốn cái gì?"

Lục Trạch Thiên: "Em biết anh muốn cái gì mà."

Tần Thi hừ một tiếng: "Nghĩ khôn thế, cái này thì không được."

Lục Trạch Thiên nhìn lướt qua gương chiếu hậu: "Tại sao lại không được?"

"Không được là không được." Tần Thi thu hồi tâm mắt, không nhìn anh thêm nữa, lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra cho bọn nhỏ uống.

Ánh mắt Lục Trạch Thiên có chút đáng thương, nhưng thấy Tần Thi mãi vẫn không ngẩng đầu lên nữa, liền bất đắc dĩ cười cười, cũng không làm bộ làm tịch.

Chẳng qua là giọng điệu nói ra vẫn mang theo đáng thương: "Vậy được rồi."

"Ba mẹ, hai người đang nói cái gì vậy?" An An vò đầu, có chút thắc mắc.

"Cái gì mà không được vậy ạ?" Bình Bình ngẩng đầu lên, tâm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

"Ba muốn cái gì thế?" Cố Thanh Hải cực kỳ tò mò.

Lục Trạch Thiên nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn bọn nhỏ miếng nào, chỉ nói: "Đây là bí mật giữa ba với mẹ mấy đứa, không thể nói cho mấy đứa được."

Càng nói là bí mật thì càng thêm hấp dẫn người khác, mấy đứa nhóc căn bản tò mò chịu không được, liên tục dò hỏi rốt cuộc là bí mật gì.

Lục Trạch Thiên đang lái xe, bọn nhỏ không dám quấn lấy anh hỏi, vì thế mấy đứa cứ lôi kéo lấy Tần Thi lèo nhèo mè nheo, tra tấn cô phiền muốn chết, cuối cùng cô nhịn không được mà hung hăng trừng mắt liếc Lục Trạch Thiên một cái.

Đúng lúc Lục Trạch Thiên nhìn thấy cái liếc mắt này, khóe miệng anh nhếch lên dương dương tự đắc.

Chờ tới khi đến huyện, Tần Thi tháo thạch cao ra xong, hai chân dẫm lên đất liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Thế nào rồi? Có đau không?" Lục Trạch Thiên có chút lo lắng hỏi.

Cặp sinh đôi thì giống như cái máy, đi theo cô liên tục hỏi có đau không.

"Không có sao đâu, không đau xíu nào." Tần Thi cười nhìn bọn họ: "Đi thôi, mẹ biết trong huyện có một quán cơm ăn rất ngon, mẹ đưa mấy đứa đi ăn cơm trước, ăn xong chúng ta lại tìm khách sạn, sau đó đi chơi thật vui vẻ!"

"Được ạl"

"Tuyệt vời quát"

Cặp sinh đôi hoan hô một tiếng, mặt Cố Thanh Hải cũng đầy mong chờ.

Tần Thi nắm tay cặp sinh đôi, Cố Thanh Hải đi theo phía sau, nhìn mấy người cười cười nói nói, bộ dạng cực kỳ vui vẻ, biểu tình của Lục Trạch Thiên không khỏi dịu dàng hơn.

Anh đây là có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được Tần Thi. ...

Cơm nước xong, Lục Trạch Thiên dẫn theo bọn họ đi về khách sạn, bọn nhỏ đã hơi buồn ngủ nên Tần Thi bảo Lục Trạch Thiên để bọn nhỏ đi ngủ trước, mình thì cầm túi ra cửa làm việc.

Hôm nay cô ra cửa có mang theo tiền, muốn đến gửi tiết kiệm ở ngân hàng, hơn nữa hai ngày trước Tống Tư Nặc có gọi điện thoại cho cô, nói có mấy bộ đồ đã làm xong rồi, đã gửi cho cô để cô xem xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.

Cô đã sửa một ít chỉ tiết của quần áo rồi, còn viết chỉ tiết cụ thể ra, giờ phải gửi đồ đã sửa xong gửi lại cho Tống Tư Nặc.

Xử lý xong những việc này, Tần Thi trở lại khách sạn cũng chợp mắt một hồi, chờ tới chiều sẽ dẫn theo bọn nhỏ đi chơi ở hiệu sách trước, sau đó đi dạo phố, ăn nhậu tưng bừng.

Bọn nhỏ đều vui vẻ muốn điên rồi, vẻ tươi cười trên mặt mãi không hạ xuống. Tần Thi và Lục Trạch Thiên vốn đang hơi mệt, nhưng thấy bọn nhỏ vui vẻ như vậy thì cảm thấy mệt vậy cũng đáng.

Chơi một buổi chiều, bọn nhỏ cũng mệt mỏi, lúc trở về rửa mặt xong đã gục lên gục xuống, buồn ngủ không chịu được.

Tới lúc leo lên giường, đứa này tới đứa kia, nằm một giây là ngủ, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Tần Thi nhìn về phía Lục Trạch Thiên, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình, có chút cạn lời trừng anh một cái: "Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm em vậy?"
Bình Luận (0)
Comment