Chương 225
Chương 225Chương 225
Bình Bình nhìn chân Tần Thi, nghiêm túc nói: "Được rồi mẹ, con sẽ giám sát mẹ, không để mẹ chạy nhảy."
Tần Thi nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Bình Bình, nói: "Được đó, vậy thì làm phiền con rồi."
Bình Bình chớp chớ mắt, dựa vào người Tần Thi, trong ánh mắt đều là vẻ dịu dàng ôn nhu: "Không phiền chút nào."
Cố Thanh Hải ngồi trên ghế phó lái nhìn thấy mấy người ngồi dưới gần gũi thân mật như vậy, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nhịn không được đành nói: "Con cũng sẽ giúp mẹ làm việc nhà!"
Nói xong lại có chút xấu hổ, lập tức quay đầu đi.
Tần Thi thấy bộ dạng kiêu ngạo đó của cậu, nhịn không được mà bật cười: "Được, cảm ơn Tiểu Hải, trong khoảng thời gian này con làm rất tốt, chờ lát nữa nghĩ thử xem muốn quà gì, mẹ có thể mua cho con."
Cặp sinh đôi nghe vậy cũng sáp sáp lại, ồn ào nói: "Bọn con cũng muốn, bọn con cũng muốn! Bọn con cũng rất ngoan mài Mẹ ơi..."
Cặp sinh đôi như treo trên người Tần Thi, bắt đầu ngao ngao làm nũng.
Tần Thi vội vàng mở miệng: "Tất cả đều có hết, mấy đứa nghĩ xem muốn cái gì?"
"Con muốn có váy mới ạ!" An An giơ tay mở đầu.
"Con muốn có thêm nhiều bút màu." Bình Bình mong chờ nhìn Tần Thị.
"Không thành vấn đề!" Tần Thi nhìn về phía Cố Thanh Hải, hỏi cậu: "Tiểu Hải đã nghĩ xong muốn cái gì chưa?"
Cố Thanh Hải vốn dĩ cũng không muốn cái gì, nhưng thấy hai đứa cứ quấn lấy Tần Thi không biết xấu hổ, lại được cô sờ đầu ôm hôn, nhịn không được mà cảm thấy hơi chua xót, nói: "Con muốn mẹ dạy Tiếng Anh cho con."
"Hả?" Tần Thi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới yêu cầu của cậu nhóc lại là cái này. Ngày thường Tần Thi cũng sẽ phụ đạo Tiếng Anh cho Cố Thanh Hải, nhưng Cố Thanh Hải rất thông minh, học một chút là biết, bình thường còn tự giác học thêm từ mới, không cần người khác phải thúc dục nhiều.
ebooX
Người vẫn luôn để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, Lục Trạch Thiên đang nghiêm túc lái xe nghe thế cũng không khỏi nhìn thoáng qua Cố Thanh Hải.
Cố Thanh Hải: "Con cảm thấy rất có hứng thú đối với tiếng Anh, muốn học nhiều thêm một ít, giáo viên ở trường dạy chậm với cả cũng đơn giản, những cái đó con đều biết rồi."
"Giỏi quá nha!" Tân Thi cười khen Cố Thanh Hải, cậu nhóc lập tức hơi giương cằm, thần sắc vui vẻ xen lẫn kiêu ngạo không tự chủ được cũng lộ ra.
Tuy rằng cậu nói vậy là để hấp dẫn sự chú ý của Tần Thi, nhưng những lời này cũng không phải là giả, cậu biết tiếng Anh của Tần Thi rất lợi hại, trong lòng cũng muốn được học hỏi thêm từ cô một ít.
Nhưng lúc trước vẫn luôn không có cơ hội nói nên mới kéo dài tới hiện tại.
"Không thành vấn đề, con muốn học thì mẹ sẽ dạy cho, nhưng mà cái này cũng không thể tính là khen thưởng được, con nghĩ một cái khác đi." Tần Thi cười tủm tỉm nói.
Cố Thanh Hải nghĩ nghĩ, cũng không có thể nghĩ ra được là muốn cái gì, dù sao tiền tiêu vặt của cậu cũng không ít, thích món đồ chơi nào thì tự cậu cũng có thể tự mua. Sách cũng còn rất nhiều, còn có vài quyển chưa đọc xong, cũng không cần phải vội mua thêm.
Còn về ăn uống thì... Cậu cũng không có tham ăn tham uống gì, chỉ thích những món Tần Thi làm, sắp tới chân cô ấy tốt rồi, có thể nấu cơm mỗi ngày, Cố Thanh Hải cũng không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.
Suy nghĩ nửa ngày, Cố Thanh Hải vẫn lắc lắc đầu: "Không có ạ, giờ con không muốn gì cả."
Tần Thi cũng không ép cậu, chỉ nói: "Được rồi, vậy cứ để đó cái đã, hôm nào con nghĩ ra muốn cái gì thì lại nói với mẹ."
Cố Thanh Hải lập tức gật đầu, vui vẻ ra mặt.
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi, hỏi: "Anh thì sao? Bọn nhỏ đều có, anh không có gì hả?"
Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi qua gương chiếu hậu: "Không phải gần đây anh cũng rất ngoan sao?"
Tần Thi giương mắt, hai người nhìn nhau qua gương chiếu hậu, nhìn thấy ánh mắt sến súa của Lục Trạch Thiên, nhịn không được mà chớp chớp mắt.