Chương 224
Chương 224Chương 224
Chờ tới lúc xuất phát không nhìn thấy Lục Trạch Thiên thì mọi việc đều đã được quyết định xong xuôi, không có khả năng thay đổi gì nữa, cô ta có tức giận cũng không có biện pháp nào.
Tần Thi nhỏ giọng ngâm nga bài hát của đời sau, ý cười trên mặt càng sâu.
Lại qua mấy ngày, quả nhiên Lý Thiên Thiên không có thêm động tĩnh gì, xem ra là không đi xác minh, cứ đơn giản là tin cô như vậy.
Có điều trong mắt Lý Thiên Thiên, Tân Thi không đáng kể chút nào, cô ấy là người xuyên qua biết trước cốt truyện, cao ngạo tự đại, căn bản sẽ không nghĩ tới việc Tần Thi lại nói dối.
Không kịp chờ tới trước lúc xuất phát một ngày, Sư trưởng Lý gọi Lý Thiên Thiên đến nhà ăn cơm, nhắc cô ta đi tập huấn cho thật tốt.
Nói chuyện phiếm một hồi, Sư trưởng Lý bắt đâu cảm thán Lục Trạch Thiên: "Không nghĩ tới cậu ta là một người si tình như vậy, cơ hội thăng tiến tốt như thế này mà lại bởi vì vợ đau chân mà từ chối, ba cho người đi khuyên nhủ cậu ta vài lần mà cậu ấy cũng không đồng ý, đáng tiếc thật."
Bỗng chốc cả người Lý Thiên Thiên trở nên choáng váng: "Đoàn trưởng Lục không đi sao ạ?"
Sư trưởng Lý khẽ gật đầu, Lý Thiên Thiên đang ăn táo cũng quên nhai, ngồi phát ngốc một hồi, không biết đây là tình huống gì.
"Tiểu Lục là người đàn ông tốt, biết chăm lo cho gia đình!" Vợ của Sư trưởng cảm thấy anh quả thật không tồi: "Chân Tiểu Tần bị thương, làm gì cũng không tiện, trong nhà còn có trẻ nhỏ, Tiểu Lục lựa chọn không đi mà ở lại trong nhà, là một người có trách nhiệm đảm đương."
Sư trưởng Lý thấy ánh mắt vợ đang nhìn mình không tốt lắm, vội vàng giải thích: "Ý anh cũng nói như thế, anh cũng không phải là cảm thấy cậu ấy không tốt, em nhìn gì vậy chứ." Vợ sư trưởng Lý liếc mắt một cái: "Em làm sao chứ? Anh mỗi ngày chỉ biết bận rộn, cũng không chịu về nhà! Bé con, sau này con tìm đối tượng yêu đường ngàn vạn lần đừng tìm người như ba nhé, muốn tìm thì tìm người như Tiểu Lục ấy."
Sư trưởng Lý: "Khen cậu ta thì cứ khen, kéo theo anh làm gì? Thật là..."
Hai người sư trưởng Lý trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lý Thiên Thiên đang rũ mắt ngồi một góc ăn được nửa quả táo, trong lòng loạn thành một nùi.
Lục Trạch Thiên không đi! Là Tần Thi lừa cô! Tại sao cô ấy lại muốn lừa mình?
Nam chính không đi nữa, vậy cái cốt truyện kia thì làm sao bây giờ? Cô ta phải làm sao để có cơ hội gả cho anh ấy đây?
Hơi thở của Lý Thiên Thiên có chút không khống chế được mà thở mạnh hơn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngày kia là phải xuất phát rồi, danh sách cũng đã lên xong xuôi, còn có thể có cơ hội sao?
Lý Thiên Thiên không muốn từ bỏ nên sáng sớm hôm sau đã đến nhà Lục Trạch Thiên, kết quả là trống không, trong nhà không có một bóng người.
Thím Triệu cách vách nghe thấy động tĩnh liền ra tới, nói cho Lý Thiên Thiên: "Một nhà Tiểu Tần bọn họ đi lên huyện rồi, đi tháo bột ở chân, thuận tiện mang theo trẻ con đi chơi hai ngày, cô có việc gì tìm bọn họ à? Qua mấy ngày nữa lại đến nhé."
Tim Lý Thiên Thiên lạnh xuống, sáng sớm ngày mai đội ngũ đi tập huấn sẽ xuất phát, qua mấy ngày nữa làm sao mà kịp.
Cô ta đứng đó nửa ngày, cuối cùng lại siết chặt tay, mặt đầy thất vọng rời đi.
Việc đã đến nước này, cô có như thế nào cũng sẽ vô dụng, chỉ có thể đi tập huấn trước đã, sau này lại tính tiếp.....
Tần Thi không biết Lý Thiên Thiên tới tìm bọn họ, cô đang ngồi trên ghế sau hưởng thụ mát xa của cặp sinh đôi.
"Hôm nay gỡ thạch cao ra xong thì chân của mẹ khỏi rồi phải không ạ?" Bàn tay nhỏ của An An xoa bóp đùi cho Tần Thi, cái bộ dạng nho nhỏ kia nói có bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc. "Đúng vậy, có thể đi lại rồi, nhưng vẫn không thể đi nhiều, không thể chạy nhảy, còn phải tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa." Tần Thi sờ sờ đầu nhỏ của An An.