Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 53

Chương 53 Chương 53Chương 53

Cô bé thấy Tần Thi đi tới, theo bản năng liền đứng lên, nhưng lại nghe thấy trong phòng học đột nhiên truyền đến một tiếng hô, lập tức hoảng sợ rồi ngồi xổm tại chỗ.

Tần Thi nghe được có người đang nói chuyện thì vẫy vẫy tay với con bé, sau đó theo bản năng bước nhẹ nhàng tới gân hơn với cô bé.

"Mày kiêu ngạo cái gì? Tao đã biết hết rồi, mày chính là một đứa cô nhi! Là một đứa trẻ được nhận nuôi, nếu mày không chịu ngoan ngoãn mà xin lỗi tao, tao sẽ loan truyền việc này ra ngoài."

Tần Thi nghe những lời nói tràn ngập ác ý này, ánh mắt cô chợt thay đổi.

"Thật là đáng thương! Tao còn tưởng rằng mày có mẹ kế là rất đáng thương rồi, thế mà tao lại không ngờ mày còn là một đứa trẻ mồ côi nữa."

"Mày nói xem sẽ ra sao nếu tao loan truyền chuyện này ra ngoài? Mọi người sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"

"Mày mau nói gì đi chứt"

"Buổi chiều không phải mày lợi hại lắm mà, còn dám đánh tao nữa! Bây giờ sao lại câm nín rồi vậy hả?" Triệu Hạo Nhiên ngồi ở bàn học đầu tiên, hết kiên nhẫn mà quát với Cố Thanh Hải.

Cố Thanh Hải nắm chặt cây chổi, ép bản thân mình phải nhịn xuống.

"Tao nghe nói mẹ kế của mày lớn lên cũng rất xinh đẹp, không biết là làm như thế nào mà lại thông đồng được với ba của mày, bộ dạng trông khá là lẳng lơ, mày nhìn cho kỹ đi, đừng để ba mày phải đội nón xanh(*), mày sẽ trông thảm hại hơn nhiều đấy! Ha ha ha.”

[Chú thích: (*) Đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng. ]

Cố Thanh Hải không thể nhịn được nữa, cậu vứt cây chổi sang một bên, nhào về phía Triệu Hạo Nhiên, giơ nắm đấm lên đấm một phát vào mặt của thằng nhóc kia.

Triệu Hạo Nhiên đương nhiên không kịp phòng thủ nên bị cho ăn một cú đấm đau điếng người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trong nháy mắt cả hai đã nhào vào đánh nhau kịch liệt.

Đương nhiên là Triệu Hạo Nhiên đánh không lại Cố Thanh Hải rồi, bị đánh hai ba cái mới kịp đáp trả lại một cái, hoàn toàn ở thế yếu hơn.

Tần Thi mở to mắt nhìn, cô căn bản không có ý ngăn cản.

Cô bé bên cạnh sốt ruột: "Không... Cô không ngăn cản hai người đó sao?"

Tần Thi: "Con cảm thấy thằng nhóc ăn nói tâm bậy như vậy thì có đáng bị đánh hay không?”

Cô bé trâm mặc một lúc, cũng không nói thêm lời nào nữa, cô nhóc đến đây sớm hơn Tần Thi, thậm chí còn nghe được nhiều câu quá đáng hơn nhiều.

Ngoại trừ lần thứ nhất Cố Thanh Hải không nhịn được nên đánh vào mặt Triệu Hạo Nhiên ra, còn lại hoàn toàn là dùng chiêu đánh lên người thằng nhóc này, chọn những chỗ khó có thể nhìn thấy được mà đánh.

Lục Trạch Thiên đã dạy cho Cố Thanh Hải như vậy, phải đánh ở chỗ đau nhất nhưng không làm ảnh hưởng gì, tốt hơn hết là đánh ở chỗ không thể thấy được vết thương, Cố Thanh Hải đều nhớ rõ tất cả.

Trái lại là Triệu Hạo Nhiên, dưới cơn mưa vũ bão đang đánh vào người mình, thằng bé tóm được Cố Thanh Hải để đáp trả, đánh vài cái vào mặt Cố Thanh Hải, nhưng Cố Thanh Hải vẫn không nói câu nào.

"Cô giáo!" Cô bé thấy trên mặt Cố Thanh Hải đã bị đánh cho một cái, lập tức không nhịn được nữa.

Lúc này Tần Thi mới chịu mở miệng: "Tiểu Hải à, con dừng tay đi!"

Cố Thanh Hải nghe thấy giọng nói quen thuộc, không tự chủ được mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, kết quả lại bị ăn thêm một cú đánh của Triệu Hạo Nhiên.

Cố Thanh Hải cũng không ngờ tới rằng cô lại đang ở ngay đây, Cố Thanh Hải dùng chân đạp Triệu Hạo Nhiên xuống đất, tạo khoảng cách an toàn với thằng nhóc kia. "AI" Cô bé thấy Triệu Hạo Nhiên ngã xuống đất liền sợ hãi hét ra tiếng.

Triệu Hạo Nhiên bò dậy, thằng nhóc còn đang muốn lao về phía Cố Thanh Hải, thế nhưng lại bị Tần Thi giữ lại rồi kéo ra đằng sau.

"Đủ rồi đó! Ngưng lại đi!"

Tần Thi la Triệu Hạo Nhiên, Triệu Hạo Nhiên liền hoàn hồn trở lại, lập tức cáo trạng với cô: "Cô ơi, cô nhìn thấy đó, chính Cố Thanh Hải đã đánh em! Nó dùng chân đạp em xuống dưới đất... Cô ơi, bụng em đau quái"
Bình Luận (0)
Comment