Chương 54
Chương 54Chương 54
Triệu Hạo Nhiên ôm bụng kêu la thảm thiết, chỉ chờ đến lúc Tần Thi răn đe Cố Thanh Hải, nhưng ai mà ngờ rằng cô lại quay sang nhìn thằng nhóc mới ánh mắt lạnh lùng.
"Đáng đời lắm!"
Triệu Hạo Nhiên đứng ngây người tại chỗ, Cố Thanh Hải và cô bé cũng mở to hai mắt nhìn, không nghĩ Tần Thi sẽ lại nói như vậy.
"Cô..." Triệu Hạo Nhiên vừa muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần Thi cắt ngang.
"Chỉ có em là bị đánh oan thôi ư? Mấy lời nói kia của em là ý gì hả? Mới bay lớn mà đã độc mồm độc miệng như thế rồi! Em học cái thói đó từ đâu ra vậy hả?"
Tần Thi nhìn Triệu Hạo Nhiên một cách lạnh lùng: "Em nghe ai nói mà dám bảo Cố Thanh Hải là cô nhi hả? Nói xem, để cô còn biết mà đi hỏi ngược lại kẻ đó kỹ hơn một chút, để xem có biết Cố Thanh Hải là con cái liệt sĩ hay không! Ba của Cố Thanh Hải sau khi chấp hành nhiệm vụ, không may xảy ra chuyện không mong muốn, vì nước mà hy sinh thân mình, chết một cách quang vinh và vĩ đại! Các chiến sĩ liều chết bảo vệ Tổ quốc cùng với quê hương mình, lấy tư cách gì mà đối xử tệ bạc với con cái của bọn họ chứ hả? Em lấy điều đó ra để chế giêu Cố Thanh Hải, bắt nạt Cố Thanh Hải, lấy thân phận của thằng bé ra mà đùa giỡn, chẳng lẽ em không cảm thấy áy náy trong lòng hay sao? Hiện tại em có thể học ở trong trường, đi học một cách yên bình, tất cả đều là nhờ công lao của ai hả? Đó chính là công lao của vô số các chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ đất nước kia kìa! Em đối xử tệ bạc với con cái của bọn họ, bộ em không thấy hổ thẹn với lòng mình sao?”
"Em có thấy lần này em bị đánh như vậy là rất đáng hay không hả?" Tần Thi lạnh lùng nói.
Một tràng câu nói của Tần Thi khiến cho Triệu Hạo Nhiên không kịp phản ứng, miệng thằng nhóc cứ hé ra rồi lại khép vào, một chữ cũng không dám thốt ra.
Cố Thanh Hải nhìn Tần Thi, đầu mũi đột nhiên thấy chua xót, trong lòng trào dâng một cảm giác không nói nên lời.
Mà cô bé đang đứng một bên kia thì lại khóc thút thít không ngừng, nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
"Em, em không biết..." Triệu Hạo Nhiên có hơi luống cuống, thằng bé cũng là con cái của bộ đội, đương nhiên là sẽ biết những lời mà Tần Thi nói là có ý gì.
Nhưng thằng nhóc thật sự không biết Cố Thanh Hải là con trai liệt sĩ, còn tưởng rằng Lục Trạch Thiên tuỳ tiện nhận nuôi.
"Không biết thì có thể tuỳ ý nói bậy vậy sao? Em đây là đang bịa đặt đúng không?" Tần Thi nhìn Triệu Hạo Nhiên, nói tiếp: "Hiện tại Cố Thanh Hải có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, thằng bé không phải là cô nhi như em nói!"
"Bây giờ em hãy lập tức nói xin lỗi Cố Thanh Hải ngay đi!"
Triệu Hạo Nhiên liên trở nên ủ rũ, trâm mặc hai giây, xoay người nhìn về phía Cố Thanh Hải, gập lưng chín mươi độ: "Thật sự xin lỗi, tôi không biết... xin lỗi."
Cố Thanh Hải hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay lại, nhìn Triệu Hạo Nhiên mà cẩn thận thốt lên từng câu từng chữ: "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu đã tạo nên vết thương rất lớn trong lòng tôi, tôi không tha thứ cho cậu đâu!"
Triệu Hạo Nhiên đứng thẳng người, khẽ nhíu mày nhìn Cố Thanh Hải: "Vậy cậu muốn sao đây?"
Cố Thanh Hải quay đầu nhìn đi chỗ khác mà không nhìn thằng nhóc đấy nữa, nói: "Chẳng cần làm gì cả, cậu đi đi, về sau đừng đến trêu chọc tôi nữa."
Chỉ là Cố Thanh Hải không thể tha thứ cho Triệu Hạo Nhiên, chứ cũng không muốn thằng bé làm gì hết.
Triệu Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Cố Thanh Hải, lại nhìn sang phía Tần Thi, đang định xoay người rời đi.
"Chờ một lát." Tân Thi gọi Triệu Hạo Nhiên lại, cười nhạt nói: "Em mới chỉ xin lỗi Cố Thanh Hải chứ chưa hề xin lỗi cô."
"Ngay cả cô đây em còn chưa gặp bao giờ, dựa vào cái gì mà em dám nói cô lẳng lơ hả?"