Chương 66
Chương 66Chương 66
Thấy Lưu Thuý đang ăn năn sám hối thật lòng, Tần Thi cũng không vì vậy mà giữ hận trong lòng nữa, dù sao cũng ở trong cùng một đại viện, Triệu Kiến Quân và Lục Trạch Thiên đều là đoàn trưởng, mọi người đều có thể dễ đụng mặt được nhau, cho dù có làm căng quá thì cũng không tốt.
Cô không phải là thánh mẫu, bị mắng chửi như vậy sao có thể không so đo hiềm khích với chị ta được chứ! Nhưng ngoài mặt thì vẫn nên cho qua thì tốt hơn.
Tần Thi nhận lấy rổ, nói: "Cha mẹ là tấm gương tốt nhất cho con cái mình, gia đình và hoàn cảnh đối với sự trưởng thành và lớn lên của trẻ nhỏ vẫn rất là quan trọng."
Lưu Thuý nghe xong lời này, giọt lệ trên mắt như thể sắp trào ra, lần này chị ta đã chính thức hiểu rõ ý của cô rồi.
"Cô đúng là một người tốt, ấy vậy mà lúc trước tôi còn đối xử với cô như thế, cô còn rộng lượng tha thứ..."
Nghe được Lưu Thuý ban phát cho cô một tấm thẻ người tốt việc tốt, Tân Thi khẽ cười một tiếng, cô không nói gì thêm nữa.
"Tôi cũng không ở đây quấy rầy cô nữa, tôi xin phép đi trước." Lưu Thuý khẽ thở dài, nói: "Hạo Nhiên tối qua bị ba nó hung hăng đánh cho một trận, tạm thời không thể ra khỏi giường được, chờ tới khi thằng nhỏ khoẻ trở lại, tôi sẽ dẫn nó đến đây tạ lỗi với Tiểu Hải nhà cô sau."
Tần Thi gật gật đầu, sau đó tiễn Lưu Thuý ra ngoài.
Tần Thi đóng cửa lại, cô xách rổ vào trong nhà, cặp sinh đôi chạy ra xem đồ vật trên tay cô, lại nhìn nhìn về phía cửa, tò mò hỏi: "Là ai vậy ạ?"
"Mẹ của cậu nhóc mà đánh nhau với anh con đó." Tần Thi không muốn vì cặp sinh đôi còn nhỏ mà cố tình lừa gạt những việc này.
An An nghe vậy trong nháy mắt đã hiểu: "Là của lễ đền tội!"
Tần Thi cười cười, sờ sờ đầu cô bé: "Đúng rồi đó!" An An chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thi, hỏi: "Nhận đống đồ này có nghĩa là đồng ý tha thứ cho bọn họ sao?”
Tần Thi: "Dì ấy đã tìm mẹ để xin lỗi, mẹ đã tha thứ rồi, nhưng con của dì ấy thì chưa tới đây để xin lỗi anh con, anh con còn chưa tha thứ cho thằng bé mà."
"Ủa vậy tại sao lại không đến xin lỗi ạ?" An An chống nạnh hai tay, khuôn mặt nhỏ rất là nghiêm túc.
Tần Thi: "Thằng nhỏ bị ba nó đánh, chắc là thương tích nặng lắm nên không thể xuống giường được."
An An và Bình Bình liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý,'đáng đời lắm!"
Tần Thi dẫn bọn nhỏ đi vào nhà, cô đặt rổ ở trên bàn, sau đó bỏ ra coi trong rổ có những thứ gì.
Tổng cộng là mười quả trứng gà, một miếng thịt mỡ nhiều nạc ít, một ít quýt và táo.
Tần Thi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chị ta lại hào phóng như vậy, mấy thứ này có giá trị không nhỏ đâu. Xem ra là thật lòng ăn năn rồi.
Tần Thi ngẫm lại bộ dạng bướng bỉnh kiêu ngạo của Triệu Hạo Nhiên, thâm nghĩ hiện tại vẫn còn kịp để uốn nắn được tính tình của thằng nhỏ, hy vọng là Triệu Kiến Quân đáng tin cậy một chút.
"Thịt này mẹ sẽ gỡ phần mỡ heo ra, buổi chiều nay mẹ sẽ gói sủi cảo thịt heo."
Tần Thi vừa nói ra lời này, cặp sinh đôi lập tức hưng phấn reo hò lên: "Thích quá!"
"Con thích sủi cảo lắm"...
Lúc trước Tần Thi dẫn Cố Thanh Hải đến văn phòng, chuyện này được lan truyền ồn ào ra ngoài, mọi người thấy ngày hôm sau Triệu Hạo Nhiên lại không đi học thì biết việc này đúng là sự thật.
Sau đó thì mọi người phát hiện Lưu Thuý trở vê nhà mẹ đẻ một mình, bà của Triệu Hạo Nhiên đến ở nhà bọn họ để chăm sóc Triệu Hạo Nhiên đang bị thương.
Mọi người bàn tán sôi nổi về Triệu Kiến Quân, lúc này mới thấy hắn ta thật lợi hại, bằng không về sau Lưu Thuý không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa đây.
Trẻ con cũng vì mẹ như vậy mà bị dạy hư mất!
Việc này liên quan đến con cái của liệt sĩ, trong bộ đội đương nhiên cũng biết được.