Chương 65
Chương 65Chương 65
Triệu Kiến Quân tức đến đỏ cả mắt, chỉ thẳng vào Lưu Thuý, gần từng chữ một: "Cô mau chóng về nhà mẹ đẻ mà tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt đi! Trong lúc tôi đi làm nhiệm vụ, cô mà lén trở lại đây, không may để tôi biết được thì chúng ta sẽ ly hôn ngay lập tức”
Lưu Thuý thấy chồng tức giận đến nỗi khó mà bình tĩnh lại, chị ta biết điều nên hạ quyết tâm, không dám tiếp tục quậy phá nữa, chỉ biết khóc lóc nghiến răng mà thôi.
Triệu Kiến Quân cũng không thèm để ý tới chị ta nữa, hắn ta cầm dây lưng đi vào phòng, Triệu Hạo Nhiên đã nghe được tất cả, thằng nhóc vô cùng sợ hãi, nó không dám giấu diếm nữa mà thay vào đó là nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Sau khi Triệu Kiến Quân biết được sự thật giống y hệt như lời Lục Trạch Thiên đã nói ban nãy, con trai hắn ta đã nói những lời lẽ ác độc về người khác, giận đến mức đầu óc không ngừng choáng váng.
Hắn ta không thèm nói gì cả, hắn lôi Triệu Hạo Nhiên ra quất cho một trận, quất mạnh đến mức mông thằng bé bắt đầu rỉ máu, lúc này mới chịu bỏ qua.
Triệu Kiến Quân nhìn con trai yếu ớt bò lên giường, khuôn mặt giàn giụa toàn là nước mắt, ngay cả nói cũng không nói nên lời, hắn ta cũng đau lòng mà khóc theo.
"Là do ba lơ là không quản con cho kỹ, ba cũng đáng bị phạt..."
"Ngày mai ba sẽ kêu bà tới đây, trong khoảng thời gian này con cứ ở nhà mà dưỡng thương, rồi suy ngẫm lại bản thân thật kỹ cho ba, ba hy vọng sau khi làm nhiệm vụ trở về có thể thấy được con sửa đổi và biết nhận sai."
Triệu Hạo Nhiên nhìn thấy ba cũng chảy nước mắt theo mình, trong lòng vô cùng áy náy và đau lòng, vừa nãy còn hùng hổ đánh cậu mà bây giờ đột nhiên lại hiền dịu trở lại.
Thằng nhóc vùi đầu vào gối, khóc nhưng không phát ra tiếng động.
Triệu Kiến Quân nhìn cả người con trai đang run rẩy lên, trái tim hắn ta như muốn vỡ tung ra, hắn ta sờ mình mẩy con mình một chút, sau đó trực tiếp ôm thằng bé lên, chuẩn bị dẫn nó tới trạm y tế.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Lưu Thuý khóc đến nỗi không thở nổi, Triệu Kiến Quân chỉ nhìn chị ta bằng ánh mắt thờ ơ, hắn ta liền ôm Triệu Hạo Nhiên ra khỏi nhà.
Lưu Thuý nhìn thấy mông của con trai dính đầy vết máu, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, chị ta duỗi tay vả thật mạnh vào miệng mình vài cái, rất nhanh miệng chị ta đã sưng đỏ hết lên.
Lúc này đây, chị ta đã biết mình sai rồi, rút kinh nghiệm rồi, căn bản không dám gây náo loạn nữa, cái mồm nhiều chuyện này tối ngày chỉ biết nói xấu sau lưng chuyện nhà người khác...
Sáng hôm sau, Lưu Thuý mang theo một cái rổ tới gõ cửa nhà họ Lục.
Vừa đúng lúc Tần Thi không có tiết dạy nên cô nghỉ ngơi ở nhà. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi ra mở thì phát hiện chị ta tới tìm, quả thật không ngoài ý muốn chút nào.
"Là chị Lưu đây sao, có chuyện gì sao ạ?" Tần Thi thấy mặt mũi Lưu Thuý bị bâầm dập, ánh mắt khẽ thay đổi.
Lưu Thuý nhìn chằm chằm vào Tần Thi, vội vàng xua xua tay, nhanh chóng giải thích nói: "Không phải lão Triệu nhà tôi... Là tôi tự mình..."
Tần Thi khẽ nhướng mày, nhìn bộ dạng này của Lưu Thuý, nếu như chị ta nói vậy thì chắc hẳn lần này đã được giáo huấn kỹ càng rồi, bằng không bản thân chị ta sẽ không bao giờ chịu thức tỉnh lại.
Lưu Thuý có hơi xấu hổ nên cúi mặt xuống, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, chị ta nhìn Tần Thi, hai tay nâng rổ lên, nói: "Lúc trước là do tôi không đúng, nghe một đẳng lại nói một nẻo, rồi đi nói xấu sau lưng cô, tôi thật sự biết mình sai rồi, lần sau tôi sẽ không dám tái phạm nữa.”
"Thật sự xin lỗi cô rất nhiều."
Tần Thi nhìn hai con mắt khóc đến sưng húp lên và ánh mắt kiên định của Lưu Thuý, hai người nhìn nhau vài giây, Lưu Thuý không hề tránh né tâm mắt của cô, mà ngược lại còn cảm thấy áy náy. Ứng dụng Truyện Dịch ebooX