Chương 69
Chương 69Chương 69
Còn không phải là đang mặc quần áo mới, chải kiểu tóc đa dạng hơn hay sao? Sao có thể cho rằng là không đứng đắn được chứ?
Người nào nhìn không quen liền tìm đến bộ đội kiện cáo, nhưng không ngờ tới rằng người bên trên lại ủng hộ bọn họ, nói họ làm vậy là đúng, thời đại mới, diện mạo mới.
Thành phố lớn và đặc khu bên kia còn đa dạng hơn nhiều, kiểu quần áo nào cũng có, còn đủ mọi loại màu sắc. Bộ đội bên này thì không khoa trương như vậy, ăn mặc khá là bình thường, còn bên kia thì ăn mặc hơi lố một chút.
Vả lại điều này chứng minh cho việc mọi người đều có cuộc sống rất tốt, bằng không thì ai mà hơi đâu rảnh rỗi đi trang điểm sửa soạn như thế.
Bên trên không có ý kiến gì, thậm chí là vui mừng hớn hở, bên dưới không quen thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói xấu sau lưng mà thôi.
Ở trường học, Trương Diễm Lệ hay nói với Tần Thi là mọi người dạo này rất lạ, không ngờ rằng lời cô nói lúc trước lại có thể thành sự thật.
Tần Thi cười cười, rốt cuộc thì con người sẽ luôn có tâm lý hùa theo số đông, chỉ cần một số đông người đều làm như vậy thì những người khác sẽ nhìn theo đó mà làm theo thôi.
Buổi chiều sau khi tan làm về đến nhà, Tần Thi đếm đếm số tiên mà nửa tháng trở lại đây mình kiếm được nhờ may vá, phát hiện đã lên đến con số hàng trăm, cô lập tức vui sướng nhảy cẵng lên.
Cái này so với đi dạy học còn kiếm được nhiều hơn! Cô phải làm cho thật tốt thôi, tích cóp tiền đến lúc đó sẽ mở một cửa hàng, hoặc là tìm một đối tác nào đó để đầu tư, tự cô sẽ thiết kế ra kiểu áo, cô phụ trách trông coi cửa hàng.
Đến lúc đó cô sẽ là người đầu tiên làm giàu, không phải là nhờ cái đẹp mà giàu lên hay sao?
Đang đắm chìm trong niềm vui thích thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tần Thi cất tiền rồi đi ra ngoài nhìn thử, có hơi ngạc nhiên khi phát hiện người tìm đến lại là Mạc Linh.
Mạc Linh là vợ trước của Lục Trạch Thiên, cô ấy cũng là một nữ phụ trong quyển sách kia của bọn họ.
Tần Thi mở cửa cho cô ấy, trong ánh mắt còn có chút tò mò, không biết cô ấy có thoát khỏi cốt truyện hay không.
Chẳng qua cốt truyện chính thức còn chưa bắt đầu, hiện tại cũng chưa nhìn ra được điều gì, vả lại việc cô kết hôn với Lục Trạch Thiên, hẳn là không liên quan gì đến Lý Thiên Thiên và Mạc Linh hẳn là sẽ không so sánh gì đâu nhỉ?
Trong nháy mắt, trong đầu Tần Thi đã nảy lên đống suy nghĩ, cô đè nén hết những suy nghĩ đó xuống, cười tủm tỉm mời Mạc Linh vào nhà.
Tần Thi rót cho Mạc Linh một ly trà hoa, hỏi: "Cô cũng tới đây để tìm tôi may quần áo sao?"
Mạc Linh thu hồi tầm mắt, cô ấy nhìn một vòng xung quanh gian phòng, tiếp nhận ly trà hoa rồi nói lời cảm ơn: "Cũng không phải là vậy sao, bằng không tôi tới đây làm gì chứ, toàn là những hồi ức đau buồn..."
Tần Thi "phụt" cười thành tiếng, không nghĩ tới Mạc Linh lại có ý như vậy.
Mạc Linh bưng trà hoa lên ngửi ngửi, lại hít thở một hơi thật sâu: "Lúc ấy tôi giống như bị mất não, kết hôn với Lục Trạch Thiên và đã có một đứa con, sau khi ly hôn, tôi cảm thấy bản thân chưa từng yêu anh ta, thật đúng là điên rồ mà."
"cô đừng để ý nhé, tôi tuyệt đối không có bất kì ý gì với anh ta nữa, tôi tới tìm cô là để hỏi về chuyện may quần áo mà thôi." Mạc Linh sợ Tần Thi hiểu lầm nên trực tiếp giải thích rõ ràng.
Tần Thi cười rồi nhìn cô ấy, nói: "Tôi tin tưởng cô mà."
Mạc Linh cũng chỉ là người bị cốt truyện chi phối mà thôi.
Mạc Linh nhìn kỹ vẻ mặt của Tần Thi một chút, sau đó cười sang sảng: "Vậy là tốt rồi, đúng rồi, dạo gần đây cô có nhận may nữa không? Tôi cần gấp." Tần Thi hỏi: "Làm sao vậy?" Mạc Linh ngẫm lại việc này liền cảm thấy phiên: "Không phải là sắp đến Quốc khánh rồi sao?"