Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 70

Chương 70 Chương 70Chương 70

"Bộ đội sẽ mở tiệc tối, tôi cũng được chọn lên biểu diễn một tiết mục đàn dương cầm."

"Tôi làm việc ở đoàn văn công đã nhiều năm, không tránh khỏi việc có kẻ thù, cô ta cũng muốn đàn dương cầm, nghe nói lần này cô ta đến Thâm thị mua một bộ trang phục dạ hội." Vẻ mặt Mạc Linh có hơi không kiên nhẫn, nói tiếp: 'Ngày hôm qua có đụng phải cô ta, vô tình để cho cô ta được đắc ý một trận rồi."

"Tôi đến Thâm thị mua thì không kịp nữa rồi, nhưng không phải gần đây danh tiếng của cô rất nổi hay sao, tôi bèn phải tới đây tìm hỏi cô một chút, cô có thể may lễ phục hay không? Còn có mấy ngày như vậy, cô có làm kịp hay không?" Mạc Linh mong chờ câu trả lời của cô.

"Tiền với vải dệt là không thành vấn đề với tôi, tôi có quen biết một số bạn bè, cậu ấy ở thành phố mở cửa hàng trang phục, tôi có thể tìm cậu ấy nhờ lấy vải dệt, ngày mai là sẽ có vải."

Tuy rằng chỉ mới gặp nhau có hai lần, nhưng Tần Thi lại rất thích Mạc Linh, giúp cô ấy một lần cũng không phải chuyện gì to tát.

"Trang phục thì tôi sẽ làm, nhưng không biết cô muốn may kiểu dáng gì, nếu như quá phức tạp thì sợ là không kịp, dù sao thì cũng chỉ còn có 4 ngày nữa là đến lễ Quốc khánh rồi." Tần Thi nói.

Mạc Linh nghe vậy thì mừng rỡ: "Không sao, cứ thử xem! Làm không kịp thì tôi sẽ mặc quân trang, thua một lần thì thua một lần vậy, dù sao thì trong quá khứ tôi toàn là thắng cô ta."

Tần Thi lại cười, cảm thấy Mạc Linh rất đáng yêu, nói: "Vậy thì thử xem sao, ngày đó cô đàn bài gì? Dương cầm màu gì? Quần áo mà người đối đầu với cô kia màu gì cô có biết không?"

Mạc Linh trả lời: 'Bài mà tôi đàn chính là bài Hành khúc Cương thiết hồng lưu' của thây Lý Húc Hạo, cô ta báo lên là sẽ đánh bài 'Thuỷ biên A Địch lệ na, nghe bạn bè của tôi nói thì trang phục của cô ta là màu trắng, cây dương cầm màu đen."

Tần Thi nhướng mày: "Hai bài có phong cách hoàn toàn khác nhau."

Mạc Linh gật đầu, lại có chút khinh thường: "Mà bài cô ta chọn vào ngày Quốc khánh, tuy bài hát có ý rất hay, nhưng lại có cảm giác không phù hợp cho lắm, tôi cảm thấy cô ta đang muốn làm nổi bản thân hơn."

Tuy bên trên không hạn chế tiết mục biểu diễn phải là gì, nhưng mà ngày lễ Quốc khánh này thì không phải là nên hiến ca cho Tổ quốc sao? Mạc Linh nghĩ mãi không ra.

Hai người ngồi hàn huyên một hồi lâu, bâu không khí liền như lửa nóng lên vậy.

Tần Thi càng trò chuyện với cô ấy thì lại càng thích cô ấy hơn, sau khi tiếp xúc qua với Mạc Linh, mới phát hiện ra tuy rằng cô ấy hiếu thắng và tính tình có hơi trẻ con một chút, nhưng quan trọng là cô ấy có dung mạo, tính cách lại khá rộng rãi, là một người rất phóng khoáng.

Trong sách gốc có viết Lý Thiên Thiên là bách hợp(*) trắng, vậy Mạc Linh sẽ là hoa hồng đỏ, hoàn toàn như hai hình ảnh trái ngược.

[Chú thích: (*) Bách hợp: tên của một loài hoa đó là hoa Huệ Tây, hoa loa kèn hay lily. Loài hoa này có nguồn gốc từ Nhật Bản và các nước Châu Âu. Loại hoa này mang ý nghĩa trăm năm hòa thuận, tốt lành. ]

Tần Thi phỉ nhổ tác giả là rác rưởi, thầm nghĩ là đang viết lung tung cái gì vậy không biết, một đoá hoa hồng tốt đẹp lại bị đạp cho hư héo. Kiểu so sánh khập khiễng gì thế? Bản thân nữ chính không thể độc nhất vô nhị sao? Muốn để người khác làm nền cho cô ta sao?

Tần Thi cẩn thận suy nghĩ về cốt truyện, thật sự nghĩ mãi không ra về mô tả quan hệ trong sách, cô chỉ có thể từ bỏ.

Mặc kệ đi, có thể giúp một lần thì giúp một lần thôi, cô còn rất yêu thích Mạc Linh mà.

Nhìn Mạc Linh để tóc ngắn, tư thế hiên ngang, ý tưởng trong đầu Tần Thi đã tới rồi. Cô đứng lên đi lấy sách vở, rất nhanh đã phác hoạ ra trên tờ giấy một cô gái ngồi bên cạnh chiếc đàn dương cầm.
Bình Luận (0)
Comment