Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 71

Chương 71 Chương 71Chương 71

"Cô xem thử sơ đồ phác hoạ này đi!" Tần Thi đưa vở cho Mạc Linh xem, nói tiếp: "Trang phục màu đỏ thuần thì cô thấy thế nào? Kiểu dáng xoè và đuôi dài này, lúc cô ngồi xuống sẽ lộ ra sườn mặt, làn váy trải rộng ra hoàn toàn che khuất được ghế dựa, nhìn từ phía dưới sân khấu lên sẽ càng có cảm giác đánh lừa thị giác hơn."

"Đến lúc đó ánh đèn chiếu xuống, hoà quyện với màu đỏ sẽ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp đói"

Mạc Linh nhìn tờ giấy vẽ những nét rất ẩu, nhưng hình dáng lại rất rõ ràng và dễ hiểu, đôi mắt đột nhiên sáng ngời lên: "Ý tưởng này của cô rất hay đó!"

Mạc Linh càng xem càng thấy thích thú, cô ấy quay đầu nhìn Tần Thi, bản thân đang rất hưng phấn, nói: "Tần Thi, cô thật là lợi hại quá đi! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cô đã nghĩ ra được một bộ trang phục tuyệt vời cho tôi rồi."

Tần Thi cười: "Tôi cũng đã từng thấy kiểu này trên TV rồi, chỉ là bắt chước theo người khác thôi."

"Dù cho có là vậy thì cũng rất lợi hại." Mạc Linh trả vở cho Tần Thi, đứng giơ hai tay lên, có phần hơi gấp gáp không chờ nổi nữa: "Cô mau lấy số đo của tôi đi, sau đó tôi sẽ đi liên hệ tìm vải liền."

Tần Thi có chút dở khóc dở cười, tìm thước dây để đo cho cô ấy, nói: "Tốt nhất là nên tìm vải màu đỏ chất lượng tốt một chút, số lượng nhiều để đỡ phải lo rằng đến lúc đó không đủ may."

"Được, được!" Mạc Linh hoàn toàn đồng ý.

"Chẳng qua vải đỏ không hề dễ mua tý nào..." Tân Thi hỏi cô ấy: "Bạn cô buôn bán quần áo, nguồn cung cấp là từ đâu tới thế? Chỗ xưởng dệt hay là Thâm thị?"

"Thâm thị, cũng là nhờ cô ấy nói cho tôi biết đấy, người đối thủ một mất một còn kia của tôi mua trang phục từ Thâm thị." Mạc Linh cười một cái rồi nói tiếp: "Bạn tôi chính là người đầu tiên mở cửa hàng ở bên này, nhân duyên và tài nguyên rộng lớn lắm, đợi tôi gọi điện thoại cho cô ấy, ngày mai nhất định sẽ có vải đỏ." Tần Thi giật mình.

"Vậy hôm nay tôi sẽ thức đêm ra bản thiết kế, hy vọng chúng ta đều sẽ kịp thời gian." Tần Thi cười rồi ghi lại số đo của Mạc Linh, hỏi: "Cô có chịu không nếu tôi may hở một chút? Ví dụ như sẽ lộ nguyên cả cánh tay?"

Mạc Linh hơi nâng cằm lên: "Đương nhiên là được rồi, mùa hè tôi cũng hay mặc kiểu váy này mà, tôi không sợ bọn họ sẽ lắm miệng bàn tán ra vào đâu, chỉ cần tôi đẹp là được!"

Tần Thi cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Mạc Linh: "Nghe nói cô may áo gió với giá hai mươi tệ, vậy trang phục lễ hội chắc chắn sẽ có giá không thấp đâu nhỉ, cái này cô lấy bao nhiêu tiền vậy?"

"Tôi phải làm gấp, đã vậy trang phục này cũng tương đối phức tạp..." Tần Thi bắt đầu trở nên suy tư, cô cũng không biết bao nhiêu là phù hợp nữa.

Tần Thi còn đang nghĩ ngợi, Mạc Linh đã nhanh nhảu nói: "Tám mươi tệ được không? Nếu không thì một trăm tệ đi, tôi nghe nói bộ Tả Dao kia có giá hơn cả trăm đấy."

Tần Thi hơi giật mình, không nghĩ cô ấy sẽ hào phóng như vậy. Cho dù hiện tại cô ấy là bộ đội, một tháng cũng có không ít tiền lương trợ cấp, nhưng nhiêu đó cũng phải tốn hết bao nhiêu tháng lương rồi ấy chứ? Thật đúng là không biết tiếc tiên mà.

Chẳng qua ngẫm lại hiện tại Mạc Linh sống ở nhà, cũng không tiêu dùng gì nhiều, có thể tích cóp tiền cũng là chuyện bình thường, Tần Thi liền lấy lại bình tĩnh.

"Tám mươi đi." Tần Thi nhìn cô ấy rồi cười: "Tôi cho cô cái giá hữu nghị thôi."

"Vậy tôi cũng không khách khí với cô nữa." Mạc Linh nghe vậy cũng cười theo.

Hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy đối phương rất vừa mắt mình.

"Cô làm gì thì làm đi nhé, tôi còn phải nhanh chóng đi tìm vải về đây nữa." Mạc Linh cũng không cần Tần Thi tiễn, cô ấy nhét vào tay cô bốn mươi tệ tiền đặt cọc, rồi xoay đó liền quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment