Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 80

Chương 80 Chương 80Chương 80

"Không còn bận việc gì nữa sao?" Lục Trạch Thiên nghiêng đầu nhìn cô.

Tần Thi gật đầu: "Cũng không còn việc gì nữa, Trương Diễm Lệ lo lắng suốt nãy giờ, lát nữa vào tiết mục thứ tư, chờ đến khi sắp bắt đầu thì em sẽ ở dưới sân khấu nhìn là được."

Thím Triệu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Tần Thi, hỏi: "Sao con không cùng lên sân khấu hát chung thế?"

Tần Thi cười: "Con lên làm gì ạ, bọn nhỏ là đoá hoa hồng của Tổ quốc, bọn chúng hiến ca cho Tổ quốc là được rồi ạ."

Thím Triệu tán thưởng câu nói của Tần Thi: "Con nói rất đúng."

Chính uỷ Trịnh cũng quay đầu lại nhìn Tần Thi, cười với cô còn khen cô là một giáo viên tốt nữa.

Lại hàn huyên thêm vài câu thì cũng đến giờ tiệc tối bắt đầu, mọi người đều yên lặng ngồi xuống chỗ của mình, ai nấy đều xem rất nghiêm túc.

Tần Thi cũng giống vậy, tuy rằng tiệc tối không thể so được với đời sau, nhưng mà lại tràn ngập không khí của niên đại này, quả thật không tồi chút nào.

Chờ đến khi tiết mục thứ hai kết thúc, Tần Thi khom người đi ra đằng sau, nhanh chóng đi đến hậu trường.

Vào trong hậu trường, một người phụ nữ mặc váy dài màu lam nhạt bước nhanh làm Tần Thi thiếu chút nữa là đụng phải cô ta.

Đối phương nhìn Tần Thi khẽ nhíu nhíu mày, vẻ mặt không được ổn cho lắm: "Đi đứng cẩn thận nhìn đường một chút đi! Không nhìn thấy người đằng trước hả?"

Tần Thi nhìn thoáng qua đôi giày cao gót trên chân của cô ta, mỉm cười nói: "Cô mang giày cao gót thì nên đi đứng chậm lại một chút, lỡ như mà bị té thì không ổn đâu, còn nếu như cô muốn chạy thì tôi khuyên cô nên đổi giày đế bằng thì hơn."

Người này bắt đầu hung hăng lên, trừng mắt nhìn Tần Thi một cái, lê đôi giày cao gót lộp cộp lộp cộp' rồi bỏ đi.

Tần Thi đi vào trong hậu trường thì thấy một đám thiếu niên ăn mặc sơ mi trắng vây quanh Trương Diễm Lệ, biểu cảm vô cùng khẩn trương, lo lắng và bất an.

"Phía dưới có rất nhiều người đó! Có cả lãnh đạo nữa!"

"Ôi trời ơi, tớ đang cực kỳ lo lắng luôn, tớ lại muốn đi nhà vệ sinh rồi."

"Mau mau mau, chúng ta luyện tập lại một lân nữa đi, tớ sợ quên từ hoặc hát lệch tông quá đi!"

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười kể ra tâm trạng của mình, điều này khiến cho Trương Diễm Lệ cũng có chút chột dạ, nhưng cô ấy không dám biểu hiện ra bên ngoài, sợ sẽ ảnh hưởng tới tụi nhỏ.

Vì thế nên cô bèn an ủi mọi người: "Không sao, không sao cả, các em đều rất là thành thục rồi, cứ hát giống như ngày thường là được."

"Cô Tần tới rồi kìa!" Có đứa nhỏ tỉnh mắt nên nhìn thấy Tần Thị, lập tức la lớn lên.

"Cô đã tới rồi sao?" Trương Diễm Lệ thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay để Tần Thi nhanh đi qua đây.

Cô ấy cũng làm giáo viên mới được có mấy năm thôi, lần này lại là lần đầu tiên làm chủ nhiệm, gặp chuyện như này thì có hơi luống cuống, căn bản không biết phải làm gì.

Tần Thi cười cười với cô ấy, nói với bọn nhỏ đang hồi hộp: "Không có sao cả, cô sẽ chờ ở phía dưới sân khấu nhìn các em, đến lúc đó các em nhìn khẩu hình của cô, cùng hát theo cô nhé, không có việc gì phải sợ cả."

"Quên từ cũng không sao cả, chỉ cân mở miệng là được, dù sao ở đây cũng có đông người như vậy, một đứa quên từ cũng không nghe ra được, căn bản không ảnh hưởng gì cả." Tần Thi cố ý nói giỡn: "Chẳng qua đừng có quên hết đấy, bằng không chúng ta sẽ biến đại hợp xướng thành biểu diễn kịch câm mất."

"Cô đứng ở dưới sân khấu thì không mất mát gì cả, nhưng chỉ sợ các em xấu hổ tới nỗi không bước xuống khỏi sân khấu được mất." "Ha ha ha..." Các bạn học cười vang lên, sự khẩn trương trong lòng đã biến mất được một ít rồi.

"Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu ạ, chúng em đều thuộc bài hết rồi ạ."

"Ba em cũng tới nữa, bọn họ nói sẽ ngồi coi em biểu diễn trên sân khấu."
Bình Luận (0)
Comment