Chương 83
Chương 83Chương 83
Cái suy nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu Lục Trạch Thiên, khiến anh cảm thấy có chút mất mát, đau lòng.
Còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, Bình Bình nằm trong ngực Lục Trạch Thiên đã ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi nói: "Ba ba, con muốn đi vệ sinh ạ."
Lục Trạch Thiên liền hoàn hồn lại, anh nói trước một tiếng với Tần Thi rồi bế Bình Bình rời khỏi chỗ ngồi.
Bởi vì dương cầm khá cồng kềnh nên rất khó để di chuyển, tiết mục của Mạc Linh kết thúc, đây chính là đối thủ một mất một còn của Thái Tú Cầm. Thái Tú Câm mặc một bộ lễ phục màu trắng, nhã nhặn đến mê hoặc lòng người, đàn bài hát cũng rất dễ nghe, nhưng lại không mang lại được cảm giác giống như Mạc Linh, căn bản là không khí quá ảm đạm.
Mọi người đều đang còn dư vị màn biểu diễn trước đó của Mạc Linh, cho nên Thái Tú Cầm biểu diễn thì bọn họ phản ứng rất bình thường.
Bài của cô ta dễ nghe thì dễ nghe thiệt, nhưng mọi người lại thích cảm giác nhiệt huyết trào dâng hơn. Nếu hai người đổi trình tự biểu diễn, cô ta cũng không đến mức thảm như vậy, chỉ có điều là hơi đáng tiếc mà thôi.
Thái Tú Cầm sau khi xuống sân khấu, thiếu chút nữa là tức chết luôn rồi, Mạc Linh làm công tác bảo mật rất tốt, cô ta căn bản không biết rằng đối phương sẽ đi làm lễ phục, đến phút cuối còn đổi bài hát.
Mạc Linh biểu diễn quá hay, còn cô ta lại trở thành người làm nền, điều này khiến cho Thái Tú Cầm khó có thể chấp nhận được.
Chờ đến lúc cô ta thay quần áo xong đi ra, Mạc Linh cũng mặc kệ cô ta, cô ấy không có tâm tư hơi đâu mà dây dưa với người trước mặt này, ứng phó vài câu xã giao rồi thôi, sau đó liên chạy đi tìm Tần Thi.
Khi Thái Tú Cầm nhìn vị sĩ quan kia nhìn chằm chằm bóng dáng của Mạc Linh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ái mộ, trong lòng cô ta ghen tức kinh khủng, ngầm chửi rủa Mạc Linh là lẳng lơ.
Cô ta điều chỉnh lại nét mặt một chút, muốn tiến lên đáp lời với người kia, nhưng sau khi đối phương nhìn thấy cô ta, chỉ lễ phép gật đầu, rồi không chút do dự mà xoay người rời đi.
Thái Tú Cầm tức đến mức không kìm nén được nữa, cô ta hung hăng ném túi quần áo trong tay xuống đất.
Người trong đoàn văn công không may nhìn thấy được cảnh tượng này, liền bĩu môi khinh thường, sau khi về lại hậu trường còn chia sẻ lại chuyện này cho hội chị em cùng biết.
Họ bảo rằng cô ta kiêu ngạo! Lúc này mới nhận ra bản thân không thể nào sánh nổi với Mạc Linh. Còn không phải là biết đánh đàn dương cầm sao? Người trong đoàn không có bản lĩnh am hiểu bằng cô ta, ấy thế mà cô ta lại còn chướng mắt người khác.
Hiện tại có người thay các cô ra mặt bàn tán như vậy, cảm giác thật là sảng khoái.
Mạc Linh tới tìm Tần Thi, người chung quanh đều mở to hai mắt ra nhìn, bọn họ muốn nhìn trò vui, tâm mắt bọn họ liên tục nhìn qua lại giữa ba người, ai cũng mau mau mở to mắt ra nhìn cho kỹ.
Tâm trạng Lục Trạch Thiên rất phức tạp, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tần Thi giao hết con cho anh, còn cô thì vừa nói vừa cười với Mạc Linh, tâm trạng của anh càng trở nên phức tạp hơn.
Nếu như Tần Thi có quan hệ không tốt với Mạc Linh, Lục Trạch Thiên chắc chắn sẽ rất đau đầu, nhưng hiện tại thì quan hệ giữa hai cô rất tốt, tại sao trong lòng anh lại vẫn không dễ chịu chút nào vậy chứ...
An An sáp lại gần tỏ vẻ như mình muốn đi vệ sinh.
Lục Trạch Thiên còn chưa kịp phản ứng, anh đưa Bình Bình cho Cố Thanh Hải trông giúp, còn anh thì dẫn An An đi ra ngoài.
Lục Trạch Thiên cúi đầu nhìn An An, nói: "Con muốn đi vệ sinh vậy sao vừa nãy con không nói với mẹ con đi?" Anh là một người đàn ông, không thể đưa An An vào nhà vệ sinh nữ được, căn bản không được tiện cho lắm.