Chương 84
Chương 84Chương 84
An An ngẩng đầu lên nhìn anh, trả lời một cách hiển nhiên, nói: 'Mẹ muốn đi chơi với dì Mạc, con không muốn làm chậm trễ mẹ, con có thể tự mình đi vệ sinh được mà."
Lục Trạch Thiên: ”..."
Tự con có thể đi mà con không tự đi đi, sao lại còn nói với ba làm gì chứ?
An An vô tình phát hiện ánh mắt của Lục Trạch Thiên có gì đó không đúng, tuy rằng con bé không biết rốt cuộc đó là có ý gì, nhưng vẫn mở miệng ra an ủi: "Không sao đâu mà, mẹ đi rồi thì còn có tụi con ở bên cạnh ba mà, một lát nữa con đi vệ sinh xong rồi chúng ta lại quay về đó xem tiếp nha ba."
Lục Trạch Thiên có chút dở khóc dở cười, anh không nói thêm gì nữa: "Được rồi, con đi vệ sinh cẩn thận đó, đừng dẫm vào những chỗ sâu nhé."
An An vẫy tay với anh, chạy chậm chậm vào trong nhà vệ sinh, quay đầu lại nói: "Vâng ạ."
Lúc này Lục Trạch Thiên mới khẽ thở dài một tiếng.
*
Tần Thi và Mạc Linh đi ra khỏi hội trường, hai người đi bộ rất thong thả.
"Ha ha, tôi thấy Thái Tú Cầm ở trong hội trường, vẻ mặt cô ta trông rất khó coi." Mạc Linh vui sướng cực kỳ, nói tiếp: "Còn chơi chiêu lừa gạt với tôi nữa chứ, lộ ra ngoài là mặc lễ phục màu trắng, nhưng kết quả hôm nay lại mặc màu xanh lam."
Mạc Linh trợn tròn mắt, nói: "Xem ai là đồ ngốc vậy chứ? Lễ Quốc khánh mà mặc màu trắng sao? Ha ha ha..."
Tần Thi cười: "Trước khi mở màn, tôi có đụng phải cô ta, bộ dạng của cô ta hình như không được tốt cho lắm, tính tình của cô ta cũng rất tệ."
"Không phải hình như mà là đúng như vậy." Mạc Linh trực tiếp giải bày với Tần Thị: "Cũng không biết cô ta kiêu ngạo vì cái gì nữa, nhìn người khác bằng ánh mắt khinh thường thì thôi đi, còn không hiểu tại sao lại cứ xem người khác như thể kẻ địch vậy, giống như có bệnh ăn trong máu của cô ta luôn rồi."
Tần Thi: "Hay là có chứng ảo tưởng bị hại?" Hình như cốt truyện không có người nào như vậy cả, cô nghĩ hoài không ra.
Mạc Linh vỗ tay: "Cô miêu ta rất là thích hợp đó! Còn không phải là đang ảo tưởng mình là người bị hại sao?”
Mạc Linh lại kể cho Tần Thi nghe những chuyện không thể nào hiểu được, sau đó liền nói sang chuyện khác.
"Tay nghề của cô quả thật rất tốt, sau này cô có muốn phát triển phương diện này không?" Mạc Linh có chút tò mò nên hỏi.
Tần Thi ngược lại còn rất muốn, nhưng làm nhà thiết kế thì không đơn giản như vậy, hơn nữa cô cũng không có bản lĩnh.
Hiện tại mọi người không có nhiều hứng thú với thời trang, mới chỉ vừa tiếp xúc thôi, cho nên bọn họ mới cho rằng cô lợi hại. Tân Thi thật sự muốn phát triển thật lớn, muốn đi trên con đường này thì phải học lại từ đầu, bằng không thì sẽ không thể thành công được.
Học chín năm giáo dục bắt buộc, cộng thêm ba năm cao trung, bốn năm đại học, Tần Thi thiệt tình cảm tạ sự bồi dưỡng của Tổ quốc, nhưng cô thật lòng không muốn học nữa.
Đi dạy rồi còn phải trông trẻ con ở nhà đã đủ mệt rồi, Tân Thi không muốn làm mình mệt mỏi hơn nữa.
Vì thế cô liền nói: "Không, bản lĩnh của tôi không lợi hại như vậy, tôi chỉ tiếp nhận may quần áo bình thường mà thôi, tích cóp tiền để mở một cửa hàng, hoặc là hợp tác với người khác để tạo ra một nhãn hiệu nhỏ mà thôi."
Mạc Linh nghe vậy thì nói: "Vậy thì để tôi giới thiệu chị em tôi cho cô nhá, chính là người đã giúp tôi tìm ra số vải dệt kia đó, cậu ấy cứ luôn nhắc mãi về việc muốn tạo nên một nhãn hiệu cho riêng mình, nhưng không biết tại sao vẫn chưa thực hiện nữa."
Trong lòng Tần Thi hiển nhiên biết rõ việc làm ra một nhãn hiệu là rất khó, việc này căn bản không hề đơn giản như vậy đâu, có khá nhiều chuyện cần phải lo, một người không thể nào lo xuể cho được. Cải cách mới được mở ra chưa đến hai năm, chị em của cô ấy có thể mở cửa hàng của mình ở thành phố đã là rất lợi hại rồi.