Chương 87
Chương 87Chương 87
Anh không thể kể lại chuyện này cho Tần Thi nghe được, bằng không cô sẽ nổi nóng.
Ngày hôm sau, Lục Trạch Thiên phản ánh việc này lên cấp trên, bên trên cũng biết dạo gần đây bởi vì từ vụ tiệc tối, tâm tư mọi người lại càng táo bạo hơn, đặc biệt mở cuộc họp.
Bên trên không nói rõ ra, nhưng ý phê bình thì mọi người nghe đều hiểu rõ.
"Tôi thấy mọi người rất rảnh, vậy thì đừng nghỉ ngơi nữa mà hãy chuẩn bị cho đại hội luận võ đi, kể từ hôm nay trở đi, bắt đầu sẽ tập huấn luyện, không ai được phép nghỉ, phải theo đội ngũ cùng nhau huấn luyện!"
Đại hội luận võ thường được tổ chức vào cuối năm, bình thường sẽ được tập luyện trong vòng một tháng, nhưng hiện tại lại sớm hơn một tháng, mỗi người còn phải bắt buộc tham gia.
Đây rõ ràng là đang giáo huấn bọn họ mà.
Nhưng mọi người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn mà tuân theo, người bị liên luy thì sẽ trở về dặn dò vợ mình, để bọn họ về sau ít nói lại sẽ dễ sống hơn.
Mà chính cái người mà tối ngày lải nhải cũng phải sợ rụt cổ vào, không dám nói bậy bạ nữa.
Lần này là cảnh cáo, không điểm danh phê bình, nhưng lần sau nhất định sẽ không dễ dàng vậy đâu. Hơn nữa cho dù không nói xấu công khai, nhưng cũng vẫn có người biết được, quan trọng là do bọn họ lắm miệng mà thôi.
Mọi người bị liên luy, ánh mắt nhìn về phía những người đó rất không tốt, ngày thường lại không giúp bọn họ làm việc, rõ ràng quan hệ càng đi xuống, cái này khiến cho những người đó thực sự trải qua một khoảng thời gian khó khăn rồi.
Cũng coi như là trừng phạt đúng tội. Chuyện này đã dần lắng xuống, người trong đại viện bộ đội thật sự không dám bàn tán về Tần Thi nữa, biết cô rất lợi hại nên không dám đụng tới cô.
Có một số người kính chỉ viễn chi(*) với Tần Thi, cảm thấy cô quá tính toán chỉ li, nhưng Tần Thi từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ tiếp cận với bọn họ, thế nên cô mới không để bụng tới suy nghĩ của bọn họ.
[Chú thích: (*) Kính chi viễn chỉ: kính trọng trong lòng nhưng ngoài mặt không muốn gần gũi. ]
Bây giờ ở trong trường học, cô quen biết được rất nhiều người, kết giao được nhiều bạn bè cùng chung chí hướng. Ở trường rất hay nói chuyện phiếm với mọi người, về nhà còn có bọn nhỏ chọc cho cô cười, cách hai ba ngày cô lại may quần áo một lần, kiếm được một ít phiếu với tiền, cuộc sống của cô trôi qua rất sung sướng.
Mạc Linh vốn muốn mời Tần Thi đến thành phố ăn cơm, nhưng bởi vì cha mẹ lại rất dễ dàng nghĩ thông suốt, cũng nhờ chuyện cô ấy xuất ngũ để gầy dựng sự nghiệp, thế nên trong khoảng thời gian này đều đang bận làm thủ tục xuất ngũ, nhất thời không thể đi ngay được.
Ý định này đành phải tạm thời bỏ qua, chờ hết bận rồi lại nói.
Cuộc sống cứ như vậy mà yên bình trở lại, từng này đều trôi qua rất ấm áp, cuối cùng cũng sắp tới ngày sinh nhật của cặp sinh đôi rồi.
Vào ngày sinh nhật thì vừa đúng vào cuối tuần, Cố Thanh Hải không cần phải đi học, Lục Trạch Thiên cũng đặc biệt nghỉ phép một ngày để cùng bọn nhỏ ăn sinh nhật.
Sáng sớm, nhà bọn họ ăn canh trứng và bánh khoai lang đỏ ngào đường, mặc quần áo mới ra khỏi nhà, chuẩn bị cùng nhau đến Cung Tiêu Xã lớn ở huyện bên.
Bởi vì dẫn theo con cái, chen lấn giao thông xe cộ quá tốn công, thế nên Lục Trạch Thiên bèn mượn xe của bộ đội.
Cặp sinh đôi ngồi ở hàng ghế phía sau, bọn chúng sờ đông sờ tây, hưng phấn cười không ngừng nghỉ, mà Cố Thanh Hải ngồi trên ghế lái phụ cũng xem xét thiết bị bên trong xe, nhìn không chớp mắt.
Lục Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, thấy khoé miệng của Tần Thi mỉm cười nhìn cặp sinh đôi, ánh mắt lập tức liền trở nên nhu hoà. Lục Trạch Thiên lái xe khá chậm, Tần Thi và bọn nhỏ cũng không có cảm giác say xe, dọc theo đường đi còn cười nói rất vui vẻ.