Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 88

Chương 88 Chương 88Chương 88

Thời buổi này không có nhiều ô tô cho lắm, càng đừng nói tới chiếc mà Lục Trạch Thiên lái, anh vẫn lái chiếc jeep màu xanh lục của quân đội, những người khác vừa nhìn thấy thì liền né ra xa xa, để cho xe ô tô được vào trước.

Lục Trạch Thiên tìm chỗ thích hợp để đậu xe, Tần Thi dẫn theo bọn nhỏ xuống xe, cô nắm chặt tay cặp sinh đôi, lại nhìn về phía Cố Thanh Hải đứng ở bên cạnh mình, nghiêm túc dặn dò: "Phải nắm chặt tay của mẹ, theo sát mẹ có biết chưa?"

Ba đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, tò mò quay đầu lại nhìn tứ phía.

Khi Tần Thi còn đang lo lắng cho bọn nhỏ đang rất hưng phấn này, chỗ này có quá nhiều người, lỡ như để thất lạc một đứa thì biết phải làm sao bây giờ? Lúc này đây Lục Trạch Thiên đã đuổi kịp bọn họ, anh trực tiếp bế cặp sinh đôi lên, mỗi bên tay bế một đứa.

"Quao...' Cặp sinh đôi được nhấc bổng lên khỏi mặt đất, tâm mắt được mở rộng hơn rất nhiều, lập tức nhếch miệng cười vui sướng.

Hai đứa nhỏ được Lục Trạch Thiên ôm, Tần Thi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên thì thấy anh không bị quá sức, thầm nghĩ anh thật là khoẻ, căn bản rất là được việc.

Tần Thi dắt Cố Thanh Hải theo để đuổi kịp Lục Trạch Thiên, Cố Thanh Hải còn có chút ngượng ngùng. Thằng nhỏ liếc trộm Tần Thi, thấy cô không có phản ứng gì, sau đó cảm giác được lòng bàn tay mình ấm lên, không tự chủ được mà bất giác mỉm cười.

Cố Thanh Hải rất xúc động, cậu nhóc đong đưa hai tay tỏ vẻ thích thú, không dám nắm chặt tay Tần Thi mà chỉ nắm hờ hờ, trông khá là gồng.

Tần Thi cảm nhận được Cố Thanh Hải đang bị mất tự nhiên, cô liên buông lỏng tay thằng nhóc ra, chuyển sang ôm lấy bờ vai của thằng nhỏ.

Tay Cố Thanh Hải bị Tần Thi buông ra, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, sau đó lại bị bàn tay của Tần Thi ôm lấy, cả người bỗng cứng đờ. Đi được vài bước, Tần Thi dừng lại quay sang nhìn Cố Thanh Hải: "Sao con lại không túm lấy áo mẹ vậy?"

Cố Thanh Hải nhất thời không kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thị, ánh mắt có hơi hoang mang.

Tần Thi cũng nhìn nó, nói: "Trên đường có quá nhiều người, đến Cung Tiêu Xã với chợ bán thức ăn thì còn đông hơn, ở đó như thể là một biển người, con cần phải kéo áo mẹ mới được."

"Nếu con không muốn tiếp xúc gần với mẹ, vậy thì con cứ kéo góc áo mẹ là được rồi."

Cố Thanh Hải nghe vậy thì nhấp miệng, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, cảm xúc như thể bị ứ đọng lại, bộ dạng vô cùng quật cường.

Tần Thi không nói thêm gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Thanh Hải thôi.

Mà Cố Thanh Hải cũng ngại nên không giải thích, chỉ là do thấy ngại nên cả người mới cứng đờ, không phải do thằng nhóc không muốn tiếp xúc với Tần Thị.

Lục Trạch Thiên đi ở phía trước thì phát hiện ra hai người đang dừng lại ở phía sau mấy bước, mở miệng gọi lớn: "Tần Thi?"

Tần Thi lên tiếng: "Tới liên đây."

Cố Thanh Hải đang nhìn Lục Trạch Thiên, nhưng sự chú ý lại đặt trên hai người mới đi ngang qua bên cạnh.

Đó là một người mẹ đang kéo theo đứa con trai trạc tuổi Cố Thanh Hải, đứa bé kia trông khá là vô tư, tươi cười xán lạn, mà người mẹ kia cũng rất tươi tắn và vui vẻ, ánh mắt khi nhìn đứa con cũng thể hiện rõ sự cưng chiều hơn.

Cố Thanh Hải nhìn nhìn, đột nhiên duỗi tay ra giữ lấy tay Tần Thi, sau đó kéo cô đi về phía trước, bảo là muốn đuổi theo Lục Trạch Thiên.

Tần Thi không phản kháng lại, cô tuỳ ý để cho Cố Thanh Hải kéo lên phía trước, cô nhìn cái ót và lỗ tai ửng hồng của Cố Thanh Hải thì khế cười một tiếng.

Không sai, cô cố ý chọc Cố Thanh Hải, quả nhiên đứa nhỏ này lại phản ứng vô cùng đáng yêu.

Trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế đó, không hề cự nự bao giờ.

Cố Thanh Hải nghe được tiếng Tần Thi cười khanh khách, mặt mũi tức khắc đỏ ửng lên.
Bình Luận (0)
Comment