Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế (Dịch Full)

Chương 90

Chương 90 Chương 90Chương 90

Đối với người khác thì món thịt kho tàu này phải nói là mỹ vị nhân gian, nhưng đối với Tần Thi thì... Thịt heo này không được tươi, thịt còn không được mềm, có lẽ đầu bếp đã bỏ khá là nhiều đường.

Đã ngấy lại còn ngọt nữa, cô có thể ăn xong mấy miếng kia là rất giỏi rồi, hai miếng này thì thôi cô xin cáo từ vậy.

Tần Thi gắp thịt cho Lục Trạch Thiên rồi cười, nói: "Anh mau ăn đi, anh ôm con đi cả đoạn đường xa như vậy có lẽ là mệt rồi, một lát nữa còn phải lái xe mà, anh ăn cho no đi”

Lục Trạch Thiên sớm phát hiện ra Tần Thi không thích ăn thịt mỡ, hơn nữa lại còn bắt bẻ mùi vị đồ ăn ở đây, hiện tại thấy bộ dạng của Tần Thi như vậy, trong lòng anh biết rõ là cô không muốn ăn nên mới gắp cho mình.

Chẳng qua anh cũng không có ý kiến gì, chỉ yên lặng gắp miếng thịt lên ăn thôi.

Bọn nhỏ vừa thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Cố Thanh Hải chỉ vào một miếng thịt còn dư lại trong chén kia, nói: "Ba, vẫn còn một miếng nữa ạ."

Lục Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn thằng nhóc, Cố Thanh Hải lập tức cảm thấy sờ sợ, nhanh chóng né tránh tâm mắt của anh.

Nhưng An An thì lại không sợ trời không sợ đất, mở miệng nhanh nhảu nói: "Đừng lãng phí nữa, ba à, người xưa có câu 'cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất, ai hay bát cơm đầy', từng chút một đều là nhờ vất vả mà có được đó ạ."

Tần Thi thấy An An nghiêm trang ngồi đọc thơ, khuôn mặt nhỏ trông rất nghiêm túc, lập tức nhịn không được mà 'phụt' cười thành tiếng.

Lục Trạch Thiên cũng cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể ăn luôn miếng thịt còn lại kia. Đối với con trai thì anh có thể nghiêm khắc, nhưng đối với con gái thì anh lại không thể khống chế được mà rất hay mềm lòng.

Lục Trạch Thiên ăn xong liền lau miệng, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ của An An, khen cô bé: "Con đọc thơ rất hay đó!" An An nâng cằm lên đắc ý, nói: 'Mẹ dạy con đấy ạ, Bình Bình cũng biết đọc nữa đó ba."

Bình Bình nghe vậy thì hé miệng cười rất tươi.

Lục Trạch Thiên cũng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bình Bình: "Con cũng rất giỏi."

Nói xong lại nhẹ nhàng đưa tay béo má cậu nhóc một cái.

Tần Thi nuôi dưỡng bọn nhỏ rất tốt, mặt cũng đầy đặn hơn, thậm chí còn thông minh hơn nữa.

Tính tình của Bình Bình rất tốt, bị nhéo cũng không sao, ngược lại còn thấy Lục Trạch Thiên gần gũi mình nên khá là vui vẻ.

Nhưng thật ra Tần Thi thấy ánh mắt Lục Trạch Thiên có thay đổi một chút, không ngờ tới Lục Trạch Thiên vẫn sợ con gái mình đau. Không nỡ nhéo An An mà chỉ lại nhéo Bình Bình thôi.

Về sau cô có nên chú ý chút không? Nếu anh bất công quá mức với An An thì cô phải nhắc nhở sao?

Nói nhắc nhở thì có hơi giống như xen vào chuyện của người khác, rốt cuộc thì anh vẫn là ba của đứa nhỏ, anh muốn làm như thế nào thì làm thế đó.

Không cần nhắc nhở, Bình Bình lại rất mẫn cảm, phát giác trong lòng nhất định sẽ không thoải mái, thời gian lâu rồi sợ là sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Lục Trạch Thiên hẳn là cũng có chừng mực mà nhỉ?

Hay là do cô nuôi dưỡng hai đứa con là phải nhường con gái một chút, không cần phải so đo quá mức?

Nhưng đều là lần đầu tiên làm trẻ con mà, việc gì phải đi nhường đứa khác chứ?

Vả lại cô cũng rất thích bọn nhỏ, căn bản không muốn thấy tình cảm giữa bọn chúng trở nên xấu đi.

Tần Thi khẽ thở dài, chỉ cảm thấy trước mắt cô sẽ phải chịu uất ức rồi, muốn dạy dỗ trẻ con thôi mà cũng khó vậy sao, xử lý sao cho công bằng đây... Ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, bọn họ bị gió lạnh thổi qua, Tần Thi bỗng nhiên phản ứng lại, sao đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ vậy nhỉ? Rốt cuộc đây là mớ hỗn độn gì đây?

Lúc này mới chỉ ở cùng bọn nhỏ có hơn hai tháng, vậy mà tư duy của cô lại hoàn toàn thay đổi rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment