Chương 91
Chương 91Chương 91
Cái này cũng quá là khủng bố rồi!
Tần Thi lấy tay che ngực lại, bất định dựa lưng vào ghế, chẳng lẽ cô bị cốt truyện khống chế tư duy rồi sao?
Tần Thi suy nghĩ miên man một hồi, chờ xe khởi động trở về nhà, khi đi được nửa đường, cô bỗng nhiên trở nên kinh ngạc.
Có một cảm giác quen thuộc truyên đến khiến Tần Thi cứng đờ, dường như cô Trới ngày' sớm hơn thì phải...
Tần Thi không dám làm gì dù chỉ là một cử động nhỏ, cô cứ ngồi im như vậy.
'Ngày' của nguyên chủ xác thật không được chuẩn cho lắm, thường xuyên bị chậm mấy ngày, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến sớm, làm cho Tần Thi đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Hèn chỉ hôm nay cô vẫn luôn suy nghĩ rất miên man, ý tưởng thì kỳ lạ, hoá ra là do 'tới ngày' sớm.
Tần Thi nghĩ nghĩ về việc mua đồ, ở đây cũng không có giấy vệ sinh, cô cũng không biết làm thế nào mới đúng.
Cái này làm cho cô quá xấu hổ, cô luống cuống đến nỗi không biết phải làm sao.
Bên ngoài đường xung quanh đều là rừng cây khe núi, ven đường không có một người hộ dân nào, bên trong xe thì bọn nhỏ dựa vào trên ghế ngủ gật.
Tần Thi lục tìm hết tất cả giấy vệ sinh có trong túi xách, cô mở miệng kêu Lục Trạch Thiên dừng xe.
"Đột nhiên em muốn đi vệ sinh." Ngoài mặt Tần Thi phong khinh vân đạm(*), nhưng lại xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
[Chú thích: (*) Phong khinh vân đạm: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến những chuyện xung quanh. ]
Lục Trạch Thiên thiện giải nhân ý(*), anh không nói câu gì cả mà chỉ dừng xe ở ven đường.
[Chú thích: (*) Thiện giải nhân ý: thấu hiểu lòng người. ]
Tần Thi cũng không nói chuyện, cô chỉ cầm lấy túi xách rồi kéo cửa xe ra, sau đó liền chạy một mạch, Lục Trạch Thiên nhìn thấy bóng dáng của cô thì khẽ mỉm cười.
Tần Thi tìm được một nơi bí ẩn, cảm thấy hơi e thẹn mà ngồi xuống, cô vừa nhìn thấy vết máu đã bị thấm vào quần thì lập tức giận dữ không chịu được.
Thật là tức chết mài Cái này mà là xấu hổ một chút hay sao? Ai đó mau tới cứu cô đi
Tần Thi tạm thời xử lý rất tốt, cầm túi che đằng sau mông, lúc này mới quay về xe, mau chóng ngồi vào chỗ.
Chờ tới khi bọn họ tới cổng lớn của bộ đội rồi, Tần Thi thấy từ đây cách nhà không còn xa nữa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả còn chưa kịp cao hứng, binh lính ở cổng lớn kính lễ với Lục Trạch Thiên, nói: "Đoàn trưởng Lục, chính uỷ nói anh đã trở lại thì nhanh chóng đến bộ đội để báo cáo ngay, có việc gấp cần gặp anh ạ."
Lục Trạch Thiên gật đầu, quay đầu nhìn Tần Thi: "Em dẫn theo bọn nhỏ đi về trước đi, chờ lát nữa anh sẽ mang đồ đạc về nhà."
Bộ đội và đại viện ở nhà là hai nơi ngược nhau, căn bản là không tiện đường.
Cả người Tần Thi đều đang không được tốt, nhưng lại không thể bởi vì vậy mà từ chối được, cô đành phải lên tiếng, sau đó cởi áo khoác của mình ra để chuẩn bị thắt lên trên eo.
"Mẹ, mẹ nóng sao ạ?" An An đã xuống xe rồi nhưng lại thấy động tác của Tần Thi nên tò mò hỏi.
Tần Thi: "Đúng vậy đó con."
Bình Bình vò đầu, nhìn trời có hơi âm u, không hiểu sao Tần Thi lại thấy nóng. Chẳng lẽ người lớn và con nít không giống nhau hay sao?
Ngược lại là Lục Trạch Thiên, anh thấy Tần Thi thắt áo ở bên hông như vậy, đột nhiên nhận ra được gì đó.
Lỗ tai anh đỏ lên, nhìn về phía ba đứa nhỏ đã xuống xe, nói: "Mau lên đây đi, ba đưa các con về nhà trước."
Binh lính đứng gác ở đó liền sửng sốt, không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi như thế, nhưng bọn họ cũng không hỏi gì cả, dù sao thì bản thân đã truyền đạt nhắn nhủ hẳn hoi rồi.
Tuy rằng bọn nhỏ không biết tình hình hiện tại là như thế nào, nhưng bản thân không cần đi bộ thì quá là tốt rồi, vì thế liền hưng phấn leo lên xe.
Tần Thi nhìn kính chiếu hậu, vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt của Lục Trạch Thiên.
ebooX