Chương 93
Chương 93Chương 93
Anh giải thích tiếp: "Đi được nửa đường về thì sức khoẻ của Tần Thi không được tốt cho lắm, tôi bèn đưa bọn họ về nhà, sau đó mới chạy tới đây ạ."
Đội trưởng đội hậu cần gật đầu: "Việc mượn xe là do chiêu qua tôi đã phê duyệt."
"Công sự quan trọng, nhưng người nhà cũng quan trọng không kém." Chính uỷ Trịnh nhìn về phía đoàn trưởng Lặc, nói: 'Hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ phép của Lục Trạch Thiên, cậu ấy không đến thì tôi cũng không thể nói gì, nhưng cậu ấy vẫn tới đây, chứng tỏ công sự đối với cậu ấy vẫn rất là quan trọng."
Lục Trạch Thiên nổi tiếng là chiến sĩ thi đua, quanh năm không nghỉ phép ngày nào, mỗi ngày đều công tác rất đầy đủ, đây đều là việc mà mỗi một người trong bộ đội đều biết được.
Lúc này anh mới xin nghỉ phép một lần, đã vậy nửa đường còn bị bắt lại, lời nói này của đoàn trưởng Lặc có hơi khắc nghiệt rồi.
Đoàn trưởng Lặc có chút nóng nảy: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ nói một câu là công sự quan trọng, không hiểu sao lại bị xuyên tạc bịa đặt thành ra như vậy, tôi không hề có ý phê bình cậu ta!"
Chính uỷ Trịnh phất phất tay: "Được rồi, về sau nhớ chú ý một chút."
Ông biết đoàn trưởng Lặc có ý kiến về Lục Trạch Thiên, nhưng không phải là dạng người có ý đồ xấu, chỉ là tính tình đôi lúc nóng nảy lại còn cổ hủ và cố chấp.
Hiện tại ông nói như vậy, ý là muốn không ai trách cứ ai nữa, chỉ là nhắc nhở đoàn trưởng Lặc sau này đừng bạ đâu nói đó, muốn nói gì thì nói ở bên ngoài, làm việc gì cũng nên chú ý một tí.
Ông biết đoàn trưởng Lặc không có ý gì cả, cũng không muốn trách ai đúng ai sai, người khác sẽ cho rằng hắn có ý đồ xấu với Lục Trạch Thiên, tuy đều là chiến hữu, nhưng khó mà hoà thuận được với nhau, nếu như cứ ăn nói vô tội vạ thì căn bản sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Đoàn trưởng Lặc muốn nói gì đó nhưng lại thấy chính uỷ Trịnh nói đến chính sự, hắn ta chỉ có thể nuốt ngược lời nói vào trong.
Họp xong, đoàn trưởng Lặc đuổi kịp Lục Trạch Thiên, nói lời xin lỗi với anh: "Tôi không biết hôm nay cậu xin nghỉ phép nên mới nói một câu như vậy, tôi thành thật xin lỗi, tôi thật sự không có ý gì khác cả, bọn họ đã bịa đặt vu khống tôi."
Lục Trạch Thiên gật đầu: "Tôi biết mà, tôi không để ý mấy chuyện đó đâu."
Đoàn trưởng Lặc còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Lục Trạch Thiên lại xin cáo lui trước, nói: "Tôi còn con nhỏ đang ở nhà chờ tôi ăn sinh nhật, tôi xin phép đi trước đây, hẹn gặp lại."
Nói xong liền sải bước rời đi.
Đoàn trưởng Lặc thở dài một hơi, hắn chắp tay sau lưng đi về nhà.
Sau khi vê nhà, vợ hắn thấy tâm trạng hắn không được tốt, bèn mở miệng hỏi hắn bị làm sao vậy. Đoàn trưởng Lặc kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra, biểu cảm của vợ hắn cũng trở nên khó coi hơn hẳn: "Ai thế? Là ai đã lan truyền vậy hả? Đúng là nói nhảm mà!"
Đoàn trưởng Lặc đang cảm thấy rất phiền, không muốn ở đây nghe bà vợ mình nói dông nói dài nữa, hắn ta xoay người đi xuống rửa mặt.
Vợ đoàn trưởng Lặc cũng bị lây theo tâm trạng không vui của chồng, một mình ngồi trên ghế sô pha ngẫm nghĩ, trong lòng thầm mắng chửi người nào dám vạ miệng lung tung như vậy. ...
Không giống như bọn họ, sau khi Lục Trạch Thiên về nhà thì nhìn thấy bọn nhỏ đều vây quanh bên cạnh cái lò nướng trong sân, ngồi xổm thành một vòng không biết là đang nhìn cái gì.
Lục Trạch Thiên đẩy cửa đi vào, bọn nhỏ cũng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, gọi một tiếng "Ba" rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào lò nướng mà không hề chớp mắt.
Kiểu chào có lệ này làm cho Lục Trạch Thiên không được vui cho lắm, anh hỏi: "Các con đang nhìn gì vậy?"
An An lập tức trả lời: 'Mẹ nướng bánh sữa bò cùng với trứng gà ạ, tụi con đang ngồi canh thời gian hộ mẹ ạ." Lục Trạch Thiên khẽ nhướng mày.