Xuyên Đến Hào Môn Tiêu Tiền Của Đại Lão Tiếp Tục Mạng Sống

Chương 17

“Ông chủ, đây là bức tranh Cố tiểu thư vừa nhờ tôi đưa cho ngài.”

Tần Như Hải vừa bị đá ra, cửa phòng đã có tiếng gõ.

Người đến chính là Tư Nhất.

Không dám nhìn sắc mặt Hoắc Tư Thận, hắn cúi đầu và đưa lên một cuộn giấy vẽ.

Hoắc Tư Thận đã phát bệnh suốt ba ngày, và Tư Nhất, người đã theo hắn nhiều năm, biết rằng chọc giận hắn lúc này không khác nào tự tìm cái chết.

Tuy vậy, sáng nay, Cố Sư Sư đã đưa bức tranh này cho anh và dặn dò phải giao tận tay cho Hoắc Tư Thận.

Điều này đã làm nảy sinh trong Tư Nhất một suy nghĩ táo bạo chưa từng có.

Có thể Cố tiểu thư... sẽ cứu được ông chủ, ít nhất là làm giảm bớt những tâm bệnh tích tụ của hắn!

"Cố tiểu thư đi làm, cô ấy dặn tôi đem món quà này đến để ông chủ xem qua. Nếu ông chủ không thích, cô ấy bảo tôi cứ lấy về và trả lại cho cô ấy."

Anh ta cố nén sợ hãi, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Tư Thận đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh nhớ lại hôm đó, Cố tiểu thư đã ngã thẳng vào lòng ông chủ.

Lạ thay, ông chủ không hề tránh né hay đẩy cô ra...

Thậm chí, sau khi cô ấy hôn mê, anh còn ngồi bên mép giường đợi Tần Như Hải truyền dịch xong, rồi với vẻ mặt lạnh lùng mà âm thầm thêm WeChat của cô ấy...

Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, Tư Nhất cảm thấy mọi thứ thật không thể tin nổi.

Anh ta hít một hơi, chịu đựng không khí nặng nề và sự im lặng đáng sợ trong phòng, rồi từ từ mở cuộn giấy vẽ ra.

Tuy nhiên, động tác của anh mới được một nửa thì một giọng nói uy nghiêm, khàn khàn bất ngờ vang lên, cắt ngang hành động của anh.

"Đi ra ngoài!"

Tư Nhất giật mình.

Sau một thoáng do dự, anh ta nhanh chóng đặt cuộn giấy vẽ lên bàn trà rồi cúi người rời đi.

Tự nhủ trong lòng: ‘Cố tiểu thư, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi! Cô phải cố lên!’

Trong khi đó, Cố Sư Sư, người đang được gửi gắm hy vọng, vừa bước vào phòng vẽ tranh đã thấy một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt mình.

Nhìn bó hoa khổng lồ trên tay hắn, cô có vẻ khá bối rối.

cô xoay người định đi vòng qua thì bị hắn chặn lại.

"Tôi tên Ngô Chấn Hào, có mở một công ty ở gần đây. Lần trước tới ăn cơm vô tình gặp cô, tôi đã thích cô ngay lập tức, không thể kiềm chế được."

Hắn mặc một bộ vest thẳng thớm, tóc được vuốt keo gọn gàng ra phía sau.

Lời tỏ tình trực tiếp, thẳng thắn, đồng thời cũng cho thấy hắn là một ông chủ thuộc giới tinh anh.

Ánh mắt của Ngô Chấn Hào ánh lên vẻ tự tin.

Thậm chí, trên mặt hắn còn lộ rõ sự hài lòng.

Đúng vậy, sự hài lòng.

Hắn đã nhận được một công việc vừa đơn giản, lại có thu nhập cao.

Nhiệm vụ của hắn là giả vờ làm một doanh nhân thành đạt để dụ dỗ Cố Sư Sư, chụp ảnh chung với cô ấy.

Việc của hắn chỉ là chụp một vài bức ảnh thân mật giữa hai người họ để gửi cho người thuê.

Người đó ra giá mười vạn, tiền gốc sẽ không đổi.

Nếu ảnh chất lượng tốt, hắn sẽ được trả thêm.

Và khi nhìn thấy Cố Sư Sư, hắn nhận ra cô gái này quá xuất sắc.

Giữa vô vàn cô gái trong phòng vẽ tranh, Cố Sư Sư thực sự nổi bật hơn hẳn.

Chiếc váy trắng viền ren xanh lá mạ tuy mỏng manh nhưng lại tôn lên đường cong mềm mại ở ngực. Tà váy xòe phủ qua gối một chút, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn và thẳng tắp.

Chiếc thắt lưng màu xanh nhạt ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, nhìn từ xa đã khiến người ta không khỏi nảy sinh những ý nghĩ đen tối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng hồng, phấn nộn, dù trời nóng cũng không có một chút tì vết nào, làm người ta chỉ muốn véo một cái thật mạnh.

Chỉ cần nhìn cô một cái, hắn đã cảm thấy vô cùng hưng phấn và tràn đầy năng lượng.

Thương vụ này nhất định phải thành công!

Hắn quyết định sẽ tận hưởng trước đã.

Và khi nghĩ vậy, nụ cười trên khóe miệng Ngô Chấn Hào càng trở nên đậm hơn.

Hắn tự nhận mình là một tay chơi lão luyện, đã nếm trải vô số "bông hoa" trong đời.

Nhiều nhất là một tuần, hắn tin mình có thể chinh phục được cô gái nhỏ này.

"Cố tiểu thư, tôi biết lời này có chút đột ngột và mạo muội, nhưng mấy ngày cô nghỉ phép, tôi mới nhận ra cô đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng tôi."

Ngô Chấn Hào vừa nói, vừa cố ý nâng tay lên xoay chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay.

Hắn rất hiểu tâm lý thích hư vinh và khao khát người mạnh mẽ của các cô gái, thậm chí đã nghiên cứu kĩ cách ăn mặc và cử chỉ của giới nhà giàu.

Từ đầu đến chân, hắn bây giờ là một "công tử có tiền" chính hiệu.

Là kiểu người mà mọi cô gái đều mơ ước được tiếp cận.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Ngô Chấn Hào, lộ ra một vẻ tự tin và thong dong của người giàu có.

"Tôi muốn mời cô cùng tôi hẹn hò..."

Hắn đưa bó hoa khổng lồ mà các cô gái khác ôm còn thấy nặng, đến trước mặt cô.

Vừa muốn tạo ấn tượng mạnh mẽ, vừa dùng lời nói chân thành.

Nhưng khuôn mặt tự tin của Ngô Chấn Hào bỗng cứng đờ khi một tiếng hắt xì kinh thiên động địa vang lên.

"Hắt xì! A...!"

Chỉ một tiếng hắt xì, Cố Sư Sư đã nước mắt nước mũi giàn giụa, cô đau khổ che mũi lại.

Ngay lập tức, hai mắt cô đỏ hoe vì cay xè.

Cô nhận ra cơ thể này cũng giống như cô trước kia, bị dị ứng với phấn hoa.

Ngày trước, mỗi lần vẽ tranh phong cảnh, chỉ cần đến gần một vườn hoa là cô lại hắt xì liên tục, không thể ngừng lại.

Lần này cũng vậy, cô ngay lập tức bị bó hoa trước mặt làm cho hắt xì không dứt.

Che mũi lại, cô vội vàng lách qua người hắn.

"Xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút, cảm ơn! Hắt xì...!"

Cố Sư Sư gần như chạy trốn!

Bó hoa này, cô không thể nào nhận lấy.

Ngô Chấn Hào ôm bó hoa, nụ cười trên môi bỗng ngượng nghịu.

Nhưng rất nhanh, hắn kịp phản ứng và vội vàng chặn đường cô lại.

Hắn rút chiếc khăn tay vuông vức từ túi áo vest ra.

"Dùng cái này của tôi."

"Tôi thật sự xin lỗi, không ngờ bó hoa này lại làm cô như vậy. Tôi sẽ vứt nó ngay!"

Một người giàu có như hắn tất nhiên không dùng khăn giấy. Ngô Chấn Hào tự tán thưởng sự chuẩn bị chu đáo của mình.

Vừa nói, hắn vừa đưa khăn tay ra, rồi dứt khoát xoay người đi thẳng, 'phanh' một tiếng quăng bó hoa đắt tiền vào thùng rác.

Hành động này vừa thể hiện đúng vai diễn của một người giàu có, vừa cho thấy hắn rất quan tâm và coi trọng cô.

Chậc!

Quá dễ dàng!

"Cố tiểu thư..."

Hắn quay đầu lại cười, nhưng trên hành lang chẳng còn bóng dáng Cố Sư Sư.

Khóe miệng Ngô Chấn Hào co giật.

Người đâu rồi!?

Cô gái này bị làm sao vậy?

Tiếng nói chuyện rộn ràng của các cô gái trong phòng vẽ tranh nhanh chóng vang lên:

"Sư Sư, cậu đến rồi hả? Đỡ hơn chưa?"

"Ai bên ngoài thế? Ngày nào cũng đứng chờ cậu ở cửa đó ~"

"Ngày nào cũng mang hoa khác nhau tới nha!"

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Ngô Chấn Hào lại tươi tỉnh trở lại.

Đúng vậy.

Dù nghe tin cô phải nghỉ ốm ba ngày, hắn vẫn ngày nào cũng đến đây đứng chờ, tỏ vẻ lo lắng và nôn nóng.

Hắn biết phụ nữ rất thích sự lãng mạn.

Thế nhưng, một câu nói lạnh lùng, không chút gợn sóng ngay sau đó đã dập tắt hoàn toàn sự đắc ý của Ngô Chấn Hào.

"Tôi không quen biết anh ta, tôi đã đính hôn rồi."

Giọng Cố Sư Sư có chút bối rối.

"Ừm, tôi sẽ đi nói rõ với anh ấy ngay bây giờ."

Lông mày của Ngô Chấn Hào giật giật.

Hắn hiểu ra vì sao thù lao lại cao đến vậy.

Chính vì cô đã đính hôn nên người thuê muốn tìm điểm yếu để cô ngoại tình.

Sau khi nhanh chóng suy tính trong đầu, Ngô Chấn Hào quyết định đi thẳng vào phòng vẽ tranh, với vẻ mặt đầy chân thành và quyết tâm hơn.

"Cố tiểu thư, xin cô hãy cho tôi một cơ hội! Tôi sẽ chứng minh rằng tôi không thua kém bất kỳ người đàn ông nào khác, tình yêu của tôi dành cho cô cũng vậy."

Vừa dứt lời, hắn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng VIP màu vàng và nói tiếp: "Ngoài bất động sản và công ty, tấm thẻ này là toàn bộ gia sản của tôi. Chỉ cần cô đồng ý làm bạn gái, tôi sẽ lập tức cho cô mật khẩu rút tiền."

Nhiều người trong phòng vẽ tranh lập tức thốt lên những tiếng kinh ngạc.

Họ nghĩ rằng đây là cảnh chỉ có trong phim, thậm chí còn kịch tính hơn cả phim.

Triệu Nhàn, người đang ngồi xem kịch hay, không nhịn được mà mỉm cười, nhìn sang bạn trai cô là La Tranh.

Nghe tin Cố Sư Sư sẽ đến vào chiều nay, La Tranh đã cố tình đến đây để làm một học sinh thử học.

Ngay lúc đó, cả hai lườm nhau một cái và nở nụ cười đắc ý.

Màn kịch này quả thật không uổng công họ đã chờ đợi suốt ba ngày.

Tên lừa đảo mà họ thuê thật sự là một người giả vờ chuyên nghiệp!

Ngay ngày đầu tiên gặp Ngô Chấn Hào, Triệu Nhàn đã suýt bị choáng ngợp bởi hàng hiệu và khí chất hơn người của hắn.

Hắn ta biết cách khoe khoang sự giàu có và nắm bắt tâm lý thích hư vinh của các cô gái.

‘Cố Sư Sư, để xem cô sẽ xử lý thế nào! Chắc giờ cô đã bị gã lừa đảo này mê hoặc đến quay cuồng rồi!’

Triệu Nhàn vừa nghĩ vừa cười đầy mong đợi.

Nhưng ngay sau đó, một âm thanh rõ ràng vang lên, phá tan nụ cười của cô.

"Tôi không nhận, anh thu hồi lại đi."

Cố Sư Sư thậm chí còn không chớp mắt. Giọng nói của cô vô cùng bình tĩnh, khiến cả phòng vẽ tranh bỗng chốc trở nên im lặng.

Triệu Nhàn và La Tranh đều ngạc nhiên.

Nhưng Ngô Chấn Hào rõ ràng không phải người tầm thường.

Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ kinh ngạc và cúi đầu.

"Tôi thật sự xin lỗi."

Hắn giả vờ hối lỗi, thu lại tấm thẻ ngân hàng.

"Tôi đã vô tình mạo phạm cô. Cô là một cô gái tốt, chỉ là tôi đã quá vội vàng."

Hắn nghĩ, điều này cũng đúng. Mới gặp lần đầu mà đã nhận tiền trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô sẽ bị mang tiếng xấu.

"Vậy cô thích gì? Sau này tôi sẽ tặng cho cô."

"Mỹ phẩm, trang sức, giày, túi xách..."

Ngô Chấn Hào ngẩng đầu cười, cằm hắn lại một lần nữa kiêu hãnh ngẩng lên.

Lời nói và hành động của hắn đã khiến hầu hết các cô gái trong phòng vẽ tranh ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Nhưng không ai ngờ rằng, hắn còn chưa dứt lời thì lại bị Cố Sư Sư cắt ngang.

"Tôi không thiếu tiền, không thiếu mỹ phẩm, trang sức, hay giày túi... Và càng không thiếu bạn trai. Cảm ơn anh đã có thiện ý, nhưng xin lỗi, tôi phải làm việc."

Cố Sư Sư nói một cách dứt khoát, dùng khăn giấy bịt mũi. Nói rồi, cô lùi lại liên tục, như thể đang tránh một con rắn độc.

Ngô Chấn Hào ngẩn người.

Dường như cô ấy rất bài xích hắn?

Tại sao?

Không thể nào!

Chẳng lẽ cô ấy nói dối?

Có cô gái nào mà không chói mắt khi thấy tiền chứ? Cho dù không thiếu tiền, thì cũng phải thiếu tình yêu chứ?

Cô gái này rốt cuộc bị làm sao vậy!?

Ngô Chấn Hào không thể không nhìn kỹ Cố Sư Sư, ánh mắt dò xét của hắn cứ như bị bỏng.

Nhìn thật kỹ, hắn thấy trên chiếc váy trắng của cô hình như có in mờ chữ Dior.

Chiếc thắt lưng nhỏ, nhìn đi nhìn lại, hóa ra nút thắt là hai chữ C của Chanel.

Ánh mắt hắn lại lướt xuống, đôi giày trắng nhỏ tưởng chừng không có gì đặc biệt kia lại ẩn hiện chữ Fendi bên hông...

Cả bộ đồ hàng hiệu này ít nhất phải hơn 3 vạn tệ!

Lần này, đến lượt Ngô Chấn Hào sững sờ.

Khi nhìn kỹ hơn, hắn thấy trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền vàng chuỗi xoắn ốc khảm hoa hồng sứ trắng, lấp lánh một cách tinh tế.

Tim hắn đập mạnh.

Đó là trang sức kinh điển của Bulgari, một thương hiệu hàng đầu từ Ý!

Sợi dây chuyền này hắn nhớ rõ là hơn hai vạn!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Dựa theo thông tin từ người thuê, cô ta không phải là một cô gái tham hư vinh sao?

Thế mà bây giờ cô ta lại ăn mặc toàn đồ hiệu?

"Xin lỗi, Ngô tiên sinh, chúng ta không hợp đâu."

Thấy hắn không có phản ứng, Cố Sư Sư dứt khoát từ chối lần nữa, không hề do dự.

Đối phương đã chọn cách tỏ tình công khai để thể hiện bản thân, vậy cô cũng sẽ nói thẳng trước mặt mọi người.

Đúng là nực cười! Chẳng lẽ cô là loại người tham phú quý, ham hư vinh sao?

Lấy tiền bạc ra để làm điều kiện hẹn hò, khác gì dùng tiền để xúc phạm người ta?

Sao cô có thể chấp nhận được chứ!

Trừ khi... ừm... trừ khi là đại lão nói, thì cô sẽ nghe theo.

Rốt cuộc thì mạng sống của cô vẫn đang nằm trong tay anh ấy mà!

"Anh về đi thôi."

Cố Sư Sư quay lưng lại, nấp sau lưng Lăng Tiểu Mỹ, không muốn nhìn mặt hắn nữa.

"Tôi đã đính hôn rồi. Vị hôn phu của tôi mà biết sẽ không vui đâu."

Nếu đại lão nghe được mà tức giận, cô không chịu nổi đâu!

Ngô Chấn Hào há hốc miệng, nhưng không biết nói gì để phản bác.

Cả bộ đồ trên người cô, hắn ước chừng sơ qua cũng phải có giá từ năm đến sáu vạn tệ!

Một phòng vẽ tranh nhỏ thì làm sao có mức lương cao để sắm đồ xa xỉ như vậy. Hắn đoán chắc chắn là nhờ vị hôn phu của cô.

Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ bám chặt một vị hôn phu giàu có như vậy, trừ phi là kẻ ngốc mới buông tay.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố nở một nụ cười đẹp trai và nói, "Vậy tôi sẽ mua một khóa học..."

Hắn quyết định dùng tình cảm để lay động cô.

Nhưng trong nháy mắt, Cố Sư Sư đã vẫy tay bỏ đi, cứ như bị lửa đốt vào mông.

"Chị Lưu, tiết học này có học sinh nào cần em hỗ trợ không?"

Ngô Chấn Hào vô cùng xấu hổ, nhưng hắn vẫn không rời đi.

Số tiền người thuê đưa là nguồn thu nhập chính của hắn.

Hắn mặt dày, cười rồi đi mua khóa học.

Nhưng cả buổi trưa, Cố Sư Sư cố tình né tránh hắn. Chị Lưu, quản lý cửa hàng, cũng giúp cô giải vây bằng cách nhờ Lăng Tiểu Mỹ đưa Ngô Chấn Hào đến phòng học dành cho học viên cao cấp.

Ngô Chấn Hào đành phải ngồi nghe một loạt các kỹ thuật vẽ tranh mà chẳng hiểu gì, và hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận Cố Sư Sư.

Triệu Nhàn đứng bên cạnh xem mà cắn chặt môi, gần như bật máu.

"Chắc chắn là cô ta đang giả vờ..."

La Tranh đặt bút vẽ xuống, ánh mắt nhìn về phía Cố Sư Sư trở nên hứng thú hơn.

Đương nhiên hắn cũng nhận ra những món đồ xa xỉ trên người Cố Sư Sư, nhưng trong mắt một thiếu gia nhà giàu như hắn, những thứ này chẳng là gì cả.

"Xem ra, nhà họ Cố cũng đối xử với cô ta không tệ. Nhưng một người không ra gì, dù có được chăm chút một hai ngày, thì cũng có ích gì!"

"Nhà họ Cố?" Triệu Nhàn có chút không hiểu.

La Tranh khẽ cười, không giải thích gì thêm cho Triệu Nhàn. Anh ngay lập tức giơ tay về phía Cố Sư Sư, người đang dạy học ở gần đó.

"Thưa cô giáo, cô có thể xem giúp tôi bức tranh này được không?"

Xuất thân quý tộc, anh ta hoàn toàn khác với kẻ giả mạo như Ngô Chấn Hào. Quần áo và trang sức trên người anh không quan trọng giá cả hay thương hiệu, mà quan trọng sự kết hợp hài hòa.

Ngay cả mùi nước hoa trên người anh ta cũng khác nhau vào ban ngày và ban đêm, tất cả đều được lựa chọn tỉ mỉ.

Từng cử chỉ, hành động của anh đều toát lên khí chất của một người ở vị trí cao, một vũ khí sắc bén để đánh bại người khác ngay lập tức.

Hơn nữa, anh được giáo dục theo kiểu quý tộc, ngay từ nhỏ đã có các chương trình học về giám định và thưởng thức nghệ thuật.

Những kiến thức này không phải người thường học vẽ hai năm là có thể sánh được.

"Cô xem bức tranh hoa mẫu đơn này của tôi thế nào?"

La Tranh không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Nhàn, anh ta đưa bức tranh đến trước mặt Cố Sư Sư.

Ngón nghề vẽ tranh của hắn trong giới ăn chơi cũng có chút tiếng tăm. Khi tán gái mà khoe ra, mọi việc đều trở nên thuận lợi!

Nói trắng ra, hắn thuộc dạng công tử nhà giàu vừa có tiền, có tài, lại có nhan sắc. Hỏi cô gái nào có thể cưỡng lại mà không xiêu lòng?

La Tranh vươn tay, rất tự nhiên bao lấy Cố Sư Sư vào một góc bàn. Khí chất tổng tài toát ra không thể nghi ngờ. Tên lừa đảo kia quá giả, nên hắn chỉ có thể tự thân ra tay, để xem cô gái này lộ nguyên hình như thế nào!

Khóe môi La Tranh lộ ra một nụ cười khinh bạc. "Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu".

"Cô giáo Cố, xin chỉ giáo."

Hắn hạ giọng, tạo ra một chút sự quyến rũ nam tính.

Luồng hơi nóng từ hắn phả vào mặt khiến Cố Sư Sư giật mình.

Cô đang định cau mày thì ánh mắt thoáng nhìn bức tranh người đàn ông này đưa đến.

Đó là một bức mẫu đơn lửa rực rỡ!

Màu đỏ đậm đà, lộng lẫy, từng cánh hoa đều vô cùng bắt mắt.

Mặc dù là tranh màu nước, nhưng lại ẩn chứa khí thế mạnh mẽ của tranh thủy mặc.

Cô không khỏi nhìn thêm vài lần người đàn ông "trẻ trâu" trước mặt.

Cô không hiểu tại sao hắn lại nhảy qua Triệu Nhàn để hỏi mình, cũng không hiểu tại sao hắn lại "trẻ trâu" đến mức dồn cô vào góc bàn, lại còn ghé sát như vậy...

Hắn đang làm gì?

Thế nhưng, cô vẫn khẳng định một điều về bức tranh này.

"Không tồi."

Là giáo viên của phòng vẽ tranh, Cố Sư Sư không hề keo kiệt lời khen. Cô còn sợ lời nói không đủ thuyết phục nên đặc biệt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Bức tranh này, so với kỹ thuật của cô giáo Triệu Nhàn còn thành thục hơn, cách dùng màu cũng táo bạo, ý cảnh rất tốt."

Cô còn dùng phép so sánh để thể hiện sự tán đồng của mình.

"Cô nói cái gì!?"

Triệu Nhàn vừa nghe xong câu này thì suýt tức ói máu.

Trước mặt bạn trai và tất cả học sinh, giáo viên trong phòng vẽ tranh, Cố Sư Sư đây là đang chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng chửi!

Cố Sư Sư với vẻ mặt vô tội "Tôi không cố ý nói ra sự thật", càng làm cho Triệu Nhàn tức điên.

Cô đang định tức giận tranh luận, thì giây tiếp theo lại bị tiếng cười của La Tranh làm cho mặt tái mét.

La Tranh hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của Triệu Nhàn, mà tỏ ra vô cùng thích thú.

"Cô giáo Cố, cô thật sự có mắt nhìn tinh tường."

Quả thật, hắn chẳng thèm để mắt đến phòng vẽ tranh này. Đối với hắn, đây chỉ là một đám thợ vẽ tay nghề kém cỏi, được đào tạo một cách dập khuôn, đại trà.

Còn hắn từ nhỏ đã được học từ những bậc thầy có tiếng, là một người có nền tảng vững chắc.

"Không sai, kỹ thuật vẽ của tôi quả thật vượt trội hơn."

"Vậy cô giáo Cố, có chỗ nào có thể chỉ bảo thêm cho tôi không?"

La Tranh dường như phớt lờ những người xung quanh, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Sư Sư.

Anh ta buông lỏng lời nói, mang theo một chút vẻ cà lơ phất phơ.

Triệu Nhàn run rẩy. Cô là bạn gái của hắn!

Trước mặt cô, hắn đang tán tỉnh người phụ nữ khác, lại còn dùng cùng một chiêu thức.

Hắn đã dùng chiêu này với bao nhiêu cô gái rồi?

Mặc dù biết hắn chỉ đang muốn trêu chọc Cố Sư Sư, nhưng trong lòng cô vẫn bốc hỏa.

Cô phải cố gắng nén cơn giận, siết chặt ngón tay.

Nhưng cô vẫn không thể ngừng trừng mắt nhìn về phía Cố Sư Sư.

Ai ngờ, Cố Sư Sư chỉ nhìn bức tranh rồi rụt người lại một chút với vẻ ghét bỏ, trên mặt không hề có chút rung động, thậm chí là ngượng ngùng nào.

"Chỉ điểm thì tôi không dám nhận."

Hành động lùi lại của cô khiến sắc mặt La Tranh không được tự nhiên.

Và những lời cô nói sau đó còn làm vẻ mặt hắn trở nên u ám.

"Chỉ là kiến thức cơ bản của anh chưa vững, cho nên có ý tưởng nhưng bút pháp không thể hiện được hết. Tiếc thật, nhưng không sao, treo lên nhìn cũng khá đẹp, chỉ là đừng nhìn kỹ thôi."

Cố Sư Sư nói, đồng thời đưa tay chỉ vào một bức tranh ở phía xa trong phòng vẽ.

"Treo trên tường, nhìn từ xa thì vừa đẹp."

Ánh mắt của La Tranh bỗng nhiên hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển sang tức giận.

Tiếng "phanh" lớn vang lên khi chiếc đồng hồ của hắn va vào góc bàn, tạo ra một âm thanh vô cùng khó chịu.

Hắn nhìn theo hướng tay cô chỉ, sắc mặt càng thêm đen lại. Ngón tay của Cố Sư Sư đang chỉ vào bức tường cách xa họ nhất, ít nhất phải sáu, bảy mét!

Ý của cô là bức tranh của hắn hoàn toàn không thể xem sao?

Thầy giáo của hắn, ông Hoàng Chung lão nhân, năm đó cũng nhận xét hắn là "nói như rồng leo, làm như mèo mửa."

Lời nói đó đã chọc giận hắn, khiến hắn tức đến mức xé nát tất cả giấy vẽ. Kể từ đó, hắn không bao giờ đến tìm ông Hoàng Chung lão nhân để học vẽ nữa.

"Kiến thức cơ bản của tôi không được?"

La Tranh không thích nghe nhất chính là câu này. Từ đó đã trở thành cái dằm trong lòng hắn. Cố Sư Sư cười nhạt, chỉ vào bông mẫu đơn trên giấy vẽ.

Bó hoa này tụ lại thành từng cụm, trông như biển lửa, có vẻ rất khí thế. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở phần căn bản.

"Hoa lá nhìn có vẻ đơn giản, nhưng họa pháp tả ý lại không dễ nắm vững. Đầu tiên phải trải nghiệm cuộc sống, ra thiên nhiên mà quan sát. Quy luật sinh trưởng của lá cây, ba lá thành một cụm, dùng cả lớn và nhỏ; cánh hoa đan xen vào nhau một cách thú vị, chính phụ rõ ràng..."

"Anh còn chưa nắm rõ đã đặt bút vẽ, nhìn gần thì có nhiều chỗ bị sai. Hơn nữa, những nét 'câu', 'đề', 'đốn', 'tỏa' anh xử lý đều rất mơ hồ. Tả ý không có nghĩa là vẽ bừa để cho xong..."

"Anh phải dùng mắt và tay thật ăn ý."

"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày luyện tập dùng bút một giờ, quan sát và sưu tầm hình ảnh hoa nửa giờ, liên tục ba tháng, hoa mẫu đơn dưới ngòi bút của anh sẽ có một bước tiến vượt bậc."

Cố Sư Sư so ngón tay, rồi lại di chuyển từ bức tường xa nhất đến bức tường gần thứ hai. "Khoảng cách ba đến năm mét thì có thể nhìn được."

Mặt La Tranh lúc đen, lúc lại trắng, rồi lại đen. Hệt như lời của Hoàng lão đầu năm xưa!

Rõ ràng đây là tranh tả ý, không phải phác họa, vậy mà cô lại bắt hắn đi quan sát bó hoa!

Rõ ràng đây là vẽ tranh, không phải thư pháp, vậy mà cô lại bắt hắn luyện tập những nét "đề bút, đốn bút"!

Thật phiền phức chết đi được! Năm đó hắn đã không thèm nghe những lời này. Nhưng hôm nay, cô gái này lại nói y hệt.

"Cô quen Hoàng Chung à? Cô có quan hệ gì với hắn?"

La Tranh nheo mắt lại một cách đầy nguy hiểm.

"Hả? Tôi không quen."

Cố Sư Sư suy nghĩ một chút, không nhớ ra người này. Trong tiểu thuyết, cô tin rằng không có đoạn nào nhắc đến ông ta.

"Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện thêm được. Tôi đi hỗ trợ các học sinh khác. Anh cứ tiếp tục cố gắng nhé, cũng không tệ đâu."

Cố Sư Sư suy nghĩ một lát, vẫn nở nụ cười động viên. Dù sao đây cũng là một lớp học vẽ nghiệp dư mà.

La Tranh tức đến nghiến răng.

Hắn muốn gã lừa đảo kia khiến Cố Sư Sư phải bẽ mặt, kết quả chính hắn lại bị cô răn dạy một trận! Cô còn bảo hắn về luyện bút ba tháng, rồi bức tranh vẽ ra cũng chỉ có thể đứng cách 5 mét mà xem?

Hắn cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Rầm!" một tiếng, hắn đứng bật dậy.

"Anh yêu, anh đừng để ý..."

Triệu Nhàn vội vàng nắm tay hắn.

"Cút!"

La Tranh giận dữ hất tay cô ra.

Triệu Nhàn lập tức tức giận đến run rẩy.

La Tranh cũng nghiến răng nghiến lợi, "Được, rất tốt! Cố Sư Sư, vậy cô vẽ cho tôi một bức xem!"

"Gì? Anh còn biết tên tôi?"

Cố Sư Sư sững sờ. Nhưng cô không hề nghĩ ngợi, liền lắc đầu, "Tôi không phải giáo viên của anh, còn có học sinh khác cần phải phụ trách."

Nói xong, cô mặc kệ hắn là ai, quay người đi đến chỗ một học sinh khác để giải đáp thắc mắc.

La Tranh "phanh" một tiếng, ném mạnh bàn vẽ xuống. Hắn sải bước nhanh đến trước mặt cửa hàng trưởng Lưu Lị.

"Tôi muốn đăng ký khóa học của Cố Sư Sư! Lấy cho tôi ngay bây giờ!"

Cố Sư Sư hơi ngạc nhiên quay đầu lại.

La Tranh cười lạnh, "Cô một tiết bao nhiêu tiền? 300 à? Cả tháng này của cô, tôi đều mua hết!"

Cố Sư Sư không ngờ hắn lại cố chấp đến vậy.

La Tranh nhanh chóng được cửa hàng trưởng bất đắc dĩ đưa đến trước mặt cô. "Sư Sư, vậy sau ba giờ cậu sẽ phụ trách dạy anh ấy nhé."

La Tranh "a" một tiếng cười, ánh mắt đầy vẻ chế giễu như muốn nói cô không thể thoát được đâu.

Ba giờ chiều nhanh chóng đến, mặc dù Triệu Nhàn đã cắn xé tờ giấy vẽ trong tay, nhưng vẫn không thể ngăn cản Cố Sư Sư dạy La Tranh.

"Anh cố chấp thật đấy."

Cố Sư Sư khen một câu.

La Tranh nheo mắt cười lạnh, ném cây bút đến. "Cô vẽ cho tôi xem đi!"

Cố Sư Sư cầm lấy, lướt nhanh trên giấy vẽ một nét. La Tranh nhìn thấy liền bật cười. "Cái gì thế này!?"

"Tiết học này, anh luyện đề bút 300 lần."

"Giống tôi thế này..."

Cố Sư Sư nói xong, vẽ một nét bút rồi dừng lại.

"Thật nực cười! Tôi muốn cô vẽ hoa mẫu đơn..."

Cố Sư Sư ngạc nhiên nhướng mày, "Tôi là giáo viên hay anh là giáo viên?"

Mặt La Tranh sắp méo đi vì tức giận. "Tôi bỏ tiền ra, là để nghe cô nói nhảm à?"

"Đúng vậy, bằng không thì sao? Nếu muốn bỏ học thì cứ tìm cửa hàng trưởng."

La Tranh trợn mắt.

"Muốn khiếu nại tôi à? Cũng được, anh có thể đổi giáo viên khác."

La Tranh tức đến mức không thốt nên lời, đã bao lâu rồi hắn chưa tức giận như vậy? Hắn chỉ muốn mắng chửi!

"Mau đặt bút xuống đi, thời gian đã qua chúng ta không trả lại tiền đâu."

La Tranh tức giận đến sắp ngất xỉu.

Sau 300 lần luyện đề bút, là 300 nét câu bút, rồi đến một tiết học ngắm hoa. Và điều đáng nói là cô ấy còn bắt hắn ngắm hoa trên... Baidu!

Hắn không thể nhịn được nữa, nhưng Cố Sư Sư đã tan ca.

"Ngày mai gặp lại."

"Nếu ngày mai anh không tới, ở nhà cũng phải nhớ tiếp tục luyện tập, nếu không công sức hôm nay sẽ phí hoài."

La Tranh thật sự sắp tức chết!

Còn Cố Sư Sư thì vui vẻ xách túi, cùng Lăng Tiểu Mỹ tan ca ra về!

Vừa ra khỏi phòng vẽ tranh, Lăng Tiểu Mỹ đã tỏ vẻ vô cùng thán phục.

"Sư Sư, cậu gan thật đấy, tớ sợ chết khiếp. Sao cậu không vẽ cho hắn xem?"

Cố Sư Sư nhún vai.

Vẽ cho hắn xem thì hắn cũng không thể học được tinh túy.

Hơn nữa, tại sao phải vẽ cho hắn?

Cô quay đầu lại, vẫn thấy Ngô Chấn Hào đi theo, cứ như oan hồn không tan, vẫn không từ bỏ "theo đuổi" cô.

Người này xuất hiện một cách khó hiểu, cô lục hết ký ức của nguyên chủ cũng không tìm thấy.

Hơn nữa, buổi chiều khi hắn đến, vẻ mặt của Triệu Nhàn rất lạ, như thể đang chờ cô mất mặt vậy.

Hơn nữa, cách La Tranh tương tác với cô trông khá thân mật, và việc hắn biết tên cô, tất cả những điều đó khiến cô cảm thấy bọn họ đang có ý đồ xấu.

Trực giác mách bảo cô rằng hắn có thể có liên quan đến việc Ngô Chấn Hào bỗng dưng theo đuổi cô.

Tóm lại, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi để vẽ tranh cho một người cố tình gây rắc rối cho mình.

Hơn nữa, với giá 300 tệ một tiết học mà đã muốn cô vẽ một bức mẫu đơn, hắn quá xem thường cô rồi!

Cô bây giờ tùy tiện cũng kiếm được mấy vạn, được không?

"Hì hì, hắn sắp tức điên rồi!"

Lăng Tiểu Mỹ cười thầm. "Tớ thấy cuối cùng hắn cầm bút đều run."

"Ừ, kiến thức cơ bản không vững, dùng lực tay sai, chắc là cơ bắp đau nhức đấy."

Cố Sư Sư nói một cách rất có kinh nghiệm.

Vừa lúc La Tranh tức giận đi ngang qua: "..."

Mẹ nó, đột nhiên cảm thấy tay đau quá!

Ngô Chấn Hào, người ở trong phòng nhỏ, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra.

Khi hắn đi ra, thấy La Tranh có vẻ không vui, hắn cứ tưởng là do La Tranh chứng kiến cảnh hắn thất bại.

Hắn vội vàng đuổi theo Cố Sư Sư.

"Cố tiểu thư, để tôi đưa cô về."

Hợp đồng này không thể hỏng, không thể làm người thuê không vui!

"Xe của tôi vừa vặn đang ở bãi đỗ xe dưới hầm, cô chờ tôi ở đây nhé."

Ngô Chấn Hào lập tức bấm chìa khóa xe. Một tiếng "tích" vang lên, một chiếc BMW mui trần phiên bản mới ngay bên cạnh sáng đèn.

Ngô Chấn Hào lộ vẻ đắc ý. Tiền thuê xe gần 500 tệ, hắn còn phải nhanh chóng lái xong để trả lại.

Nhưng ra ngoài giả vờ, chắc chắn có thể khiến các cô gái lóa mắt.

"Đi thôi, tôi đưa cô về!"

Hắn vừa nói vừa không kìm được quay đầu lại nhìn La Tranh. Quả nhiên, hắn thấy ánh mắt La Tranh có chút tán thành.

Nhưng giây tiếp theo, một tia kinh ngạc vụt qua trong mắt La Tranh.

Ngô Chấn Hào tràn đầy đắc ý. Chiếc xe này là phiên bản mới của năm nay, thuộc hạng triệu tệ, đến phú nhị đại cũng chưa chắc đã lái.

Nhưng vừa mới đắc ý được một giây, lại một tiếng "tích" nữa vang lên ngay bên cạnh hắn.

Hắn quay đầu nhìn lại, một chiếc Rolls-Royce Phantom đang từ từ chạy đến, Ngô Chấn Hào suýt nữa thì rớt cằm.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom bản trục cơ sở dài có giá lên đến 900 vạn tệ. So với chiếc xe này, chiếc BMW của hắn như bị dẫm nát dưới đất mà chà xát!

"Mỹ Mỹ, cậu lên xe trước đi, tớ đã nói với tài xế rồi, tiện đường sẽ đưa cậu về nhà."

Giọng nói của Cố Sư Sư vang lên, mềm mại, trong trẻo, nhưng lại như một cái tát giáng mạnh vào mặt Ngô Chấn Hào.

Giây tiếp theo, hắn trân trối nhìn Cố Sư Sư và cô đồng nghiệp bước lên chiếc Rolls-Royce vừa ngầu vừa đắt đỏ kia.

"Cảm ơn nhé Sư Sư! Cái này hình như không giống chiếc lần trước nhỉ. Tớ còn không nhận ra đấy."

Lăng Tiểu Mỹ tuy không biết về biển số xe, nhưng với nghề vẽ tranh, cô lại đặc biệt nhạy cảm với hình dáng của xe.

Tài xế bước xuống xe và lịch sự mở cửa cho các cô, vừa cười vừa giải thích:

"Hôm nay ông chủ muốn thay đổi không khí, nên bảo tôi lấy chiếc này ra. Tiện thể, bây giờ đón các cô về luôn."

Trong nhà còn có nhiều hơn một chiếc siêu xe! Ngô Chấn Hào chỉ cảm thấy mặt mình đau rát. Hắn còn định khoe khoang trước mặt Cố Sư Sư, muốn dùng một tấm thẻ ngân hàng giả, một chiếc BMW và một bó hoa hồng để thuyết phục cô sao?

Nhưng cô ra vào đều có tài xế riêng, đi siêu xe, khắp người là hàng hiệu, cô còn thiếu thứ gì nữa chứ?

Thật sự không thiếu gì cả! Ngô Chấn Hào sắp khóc đến nơi. Thương vụ này quá khó khăn!

Trong khi đó, La Tranh cũng có vẻ mặt phức tạp. "Tài xế của Hoắc Tư Thận? Cô ấy thật sự ở... chỗ của anh ta?"

Một tin đồn khác lại nói rằng Thiên Sát Cô Tinh mệnh cứng, đã khắc chết hai vị hôn thê! Các cô ấy không sống quá ba ngày.

"Vậy cô ấy có thể sống được bao lâu đây?" La Tranh nheo mắt.

Hắn đã đồng ý giúp em họ và Vô Song đòi lại công bằng, nhưng nếu cô gái này chỉ có thể sống được vài ngày, thì hắn phí công làm gì chứ?

Chẳng phải là làm chuyện vô ích, tự tìm việc để làm sao?!

La Tranh càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Mẹ nó, tay còn thật sự đau nhức!

"Cái gì mà sống được bao lâu?" Triệu Nhàn chớp chớp mắt.

"Câm miệng!" La Tranh bực bội, nhìn Triệu Nhàn cũng thấy chán ghét vài phần.

"Tự lo cho mình đi! Tự gọi xe về, tôi còn phải đến công ty!"

Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời đi. Triệu Nhàn dậm chân tức giận.

Ngô Chấn Hào cũng không còn lời nào để nói, việc tức giận đến mức hộc máu trên mặt đất cũng chẳng có tác dụng gì, mà còn làm hắn mất oan 500 tệ tiền thuê xe BMW.

Thật là tức chết mà!

Cố Sư Sư về đến nhà, mới hơn 8 giờ tối mà biệt thự đã tối om. Đám người hầu buổi tối đều về phòng riêng.

Hoắc Tư Thận yêu cầu không gian tuyệt đối tĩnh lặng và bóng tối để dễ ngủ.

Giờ phút này, chỉ có một mình cô bước vào, cảm giác có chút âm u.

Dãy hành lang chỉ có chút ánh đèn màu cam mờ ảo, nhưng ánh sáng đó không làm cô yên lòng, ngược lại còn khiến cô đổ mồ hôi và phải tăng nhanh bước chân.

Cô sợ bóng tối, siêu cấp sợ!

Ngay cả khi ngủ buổi tối, cô cũng phải để lại một chút ánh sáng.

Hồi nhỏ, sư phụ thích kể những câu chuyện ma quỷ trong Liêu Trai, khiến cô trở nên vô cùng nhát gan.

Mỗi khi ở một mình vào buổi tối, cô đều hoảng sợ tột độ!

Sau 9 giờ tối, cô kiên quyết không ra ngoài, dù ở thành phố lớn cũng không đi chơi.

Bây giờ tuy mới 8 giờ, nhưng căn biệt thự nằm ở ngoại thành, trước không có thôn làng, sau cũng không có cửa tiệm.

Từ tầng một lên tầng hai, lúc này chỉ có tiếng bước chân của cô vang lên trong không gian trống trải, tĩnh lặng.

Ánh đèn yếu ớt đung đưa, kéo dài bóng của cô ra vô tận...

Tim Cố Sư Sư đập loạn xạ, cô vội vã chạy lên lầu hai.

Nhưng bất thình lình, ngay khi cô vừa băng qua phòng khách, một giọng nói khàn khàn, nghe như tiếng cát sỏi từ nơi xa xôi truyền tới, lạnh lẽo vang lên.

"Lại đây."

Một tiếng "thình thịch" vang lên, Cố Sư Sư suýt chút nữa quỳ sụp xuống. Cô hét lên một tiếng, ôm lấy cơ thể yếu ớt, bất lực của mình.

Một tiếng xoẹt như có vũ khí sắc bén cào qua tấm kính, phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc.

Cố Sư Sư định lùi lại và quay người bỏ chạy.

Nhưng một bàn tay lạnh như băng đột nhiên nắm lấy cổ tay cô!

"Ngao!"

Cố Sư Sư cuối cùng cũng không nhịn được, hét toáng lên.

"Câm miệng!"

Giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa.

Cố Sư Sư run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau một lúc lâu, cô mới run rẩy cất tiếng: "Đại, đại lão...?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, lúc này cô mới thấy một bóng người đang ngồi trong bóng tối trên chiếc sô pha bên cạnh. Một đôi mắt sâu thẳm, phát ra ánh sáng lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm cô, khiến cô lại run rẩy.

Hoắc Tư Thận sao? Cố Sư Sư nuốt nước bọt.

Nhưng đối phương vẫn bất động, không đáp lại.

Cả phòng khách tĩnh lặng một cách kỳ quái.

Cố Sư Sư thực sự sắp khóc đến nơi.

Cô run rẩy lấy điện thoại ra, bật đèn pin, cắn răng chiếu về phía bóng người không rõ mặt trên ghế sofa.

Một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào người đàn ông.

Anh ta mặc một chiếc áo ngủ màu xanh lam, thắt lỏng lẻo phần dây lưng, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Áo trên không kéo gọn, để lộ một vùng da màu lúa mạch và những đường nét cơ bắp ẩn hiện.

Cố Sư Sư mím môi, tay run lên. Ánh sáng từ đèn pin di chuyển lên, soi rõ một khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo như băng.

Đôi mắt đen lạnh lùng đó bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, nheo lại sắc lẹm, sự bất mãn toát ra dường như muốn xẻo cô thành ngàn mảnh ngay tại chỗ.

"Ha ha..." Cố Sư Sư nuốt nước bọt, cười gượng rồi vội vàng di chuyển điện thoại đi.

"Đại lão, à không, Hoắc tiên sinh, là anh sao... vẫn chưa ngủ sao... ha ha."

Hoắc Tư Thận nheo mắt lại.

Cố Sư Sư định vẫy tay chào, nhưng nhận ra cổ tay phải của mình vẫn đang nằm trong tay hắn.

Cô chớp mắt, khó hiểu.

"Anh tìm em có chuyện gì sao?"

Đại lão gọi cô lại, nắm chặt tay cô nhưng lại không nói gì. Rốt cuộc là thế nào đây?

Ưm... Chẳng lẽ bệnh kiêu ngạo lại tái phát? Lúc này sao lại không mắc bệnh sạch sẽ nữa?

"Ài, buổi sáng anh nhận được bức tranh em nhờ Tư Nhất đưa cho chưa?"

Cố Sư Sư vừa nói, vừa lén lút mở giao diện hệ thống ra.

Cô ngay lập tức xem xét mức độ sủng ái của nam chính.

Má ơi!

Độ sủng ái thế mà lại đang tăng lên! Tăng với tốc độ có thể nhìn thấy được, mỗi giây tăng thêm 1%!

Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy cô, vậy mà độ hảo cảm lại âm thầm tăng lên!

Bệnh kiêu ngạo của đại lão đã lên một tầm cao mới rồi!

Hắn nhận được bức tranh đỗ quyên của mình nên rất vui và thích, nhưng lại không nói ra?

Vậy nên bây giờ hắn đang dùng ánh mắt "giết người" để bày tỏ lòng biết ơn?

Cố Sư Sư vô cùng bối rối. Nhưng trong lúc cô đang rối rắm, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô dần dần nới lỏng.

Cố Sư Sư nhìn theo ánh sáng điện thoại, ngước mắt lên thì thấy Hoắc Tư Thận đang nhắm mắt trên sofa.

Giống như một ác quỷ đang ngủ say, vẻ mặt anh trở nên hiền lành, mềm mại.

Cô há hốc miệng. Lại ngủ rồi sao? Cố Sư Sư dở khóc dở cười.

Nhưng khi cô định bước đi, một giọng nói thâm trầm lại vang lên từ phía sau.

"Ngồi xuống."

Hoắc Tư Thận vẫn chưa ngủ.

Cố Sư Sư quay đầu lại.

Cô thấy anh ta vẫn nhắm mắt nhưng lại cử động cánh tay, dường như đang tìm một tư thế thoải mái hơn để ngủ.

Cố Sư Sư toát mồ hôi. Đại lão định bắt cô... ngủ cùng sao?

Bình Luận (0)
Comment