Xuyên Đến Hào Môn Tiêu Tiền Của Đại Lão Tiếp Tục Mạng Sống

Chương 18

Hoắc Tư Thận buông lỏng tay cô gái ra.

Anh từ từ nhắm mắt lại, chóp mũi vẫn còn vương vấn mùi hương hoa hồng đặc trưng trên người cô.

Mùi hương này không nồng, cũng không quá ngọt, dường như chỉ khi ở thật gần mới có thể ngửi thấy.

Mỗi lần như thế, nó đều giúp anh xoa dịu thần kinh căng thẳng bấy lâu, làm dịu cơn đau đầu nhức nhối.

Sau hôm đó, anh đã cho người tìm mua tinh dầu, thậm chí có đến hàng trăm loại tinh dầu hoa hồng khác nhau.

Thế nhưng, thử hết loại này đến loại khác, chẳng có cái nào giúp anh chìm vào giấc ngủ.

Mùi hương trên người cô đặc biệt quá, tìm mãi chẳng thấy loại nào tương tự.

Nghĩ đến đó, Hoắc Tư Thận không khỏi cau mày.

Nhưng bị bao quanh bởi mùi hoa hồng thanh nhã, ngọt ngào đó, khả năng suy nghĩ của anh cũng dần trở nên mơ hồ.

Căn bệnh đau đầu nứt óc, mất ngủ nhiều ngày thế mà khi ở bên cô, lại dần xuất hiện dấu hiệu thuyên giảm.

Mùi hương của cô hiệu nghiệm hơn bất kỳ loại thuốc nào ư?

Trong lúc thả lỏng, suy nghĩ của anh lại vô tình bay đến bức tranh "Hoàng Hôn Nhuộm Đỏ Vạn Sơn".

Đây là món quà cô đã tặng anh.

Đã bao nhiêu năm rồi anh không nhận được quà tặng, ngay cả chính anh cũng quên mất.

Dường như từ năm thứ hai chuyển khỏi nhà cũ của gia đình họ Hoắc đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên cạnh, trong nhà chẳng còn ai nhắc đến sinh nhật anh.

Vào những ngày lễ tết, anh đều cho mọi người trong biệt thự về nhà, một mình ngắm nhìn từng ngày mặt trời mọc và lặn.

Quà tặng, bao lì xì, anh không còn nhớ cảm xúc khi nhận những thứ này là gì nữa.

Anh cũng chẳng cần những thứ này.

Hoắc Tư Thận mím môi, đột ngột nắm chặt tay.

Trước khi gần như ngất đi, anh miễn cưỡng mở mắt, nhìn thêm lần nữa cô gái bên cạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như búp hoa, đôi mắt ướt đẫm dường như đang không chớp nhìn anh, tựa hồ trùng hợp với cô gái nhỏ hồng hào trên chiếc thuyền cô độc trong bức tranh đó.

Hoắc Tư Thận nhếch môi mỏng.

Chắc anh đã lâu lắm không ngủ, nên mới nảy sinh ảo giác buồn cười như vậy.

Buổi chiều cũng thế.

Anh nhìn bức tranh, chỉ cảm thấy những chiếc lá phong trên núi lay động theo gió, âm thanh sột soạt của cả ngọn đồi tựa như ở bên tai, còn trong làn sóng nước dao động, dường như có tiếng cười trong trẻo vô tư của cô gái nhỏ buộc tóc hai bên, cùng tiếng hạc tiên trong veo kêu nhẹ.

Gió núi cũng tựa hồ phất qua mặt, anh cúi đầu, phảng phất như thấy chính mình cũng đang trong dòng sông giữa dãy núi, chèo mái chèo tiến về phía trước.

Kỹ năng vẽ tranh của cô cũng khá lắm.

Nghĩ rồi, Hoắc Tư Thận lại nhắm mắt.

Mùi hương hoa hồng trên chóp mũi, dường như hòa quyện với hơi thở của đất đai giữa núi non, chiếc ghế sofa cũng tựa như một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư trong ánh hoàng hôn.

【 Hỗ Trợ Giấc Ngủ thành công! 】

Lời nhắc nhở của hệ thống khiến Cố Sư Sư dở khóc dở cười.

Cô thậm chí không cần xem nhắc nhở, chỉ nhìn đôi mắt đen lúc mờ mờ mịt mờ của đại lão, và giờ là hơi thở trầm ổn dài lâu, là biết anh đã ngủ rồi.

Hơn nữa, vẻ mặt anh lúc ngủ "Tôi không ổn, tôi mệt chết rồi, tôi sắp ngủ rồi", lại còn cố chống cự không ngủ, nheo mắt nhìn cô vẻ mệt mỏi buồn ngủ.

A, trước khi ngủ đại lão cũng quá buồn cười đi.

Cố Sư Sư che miệng cười trộm.

Không ngờ, đại lão vốn hung dữ lại giống như một đứa trẻ, ngây thơ đến không thể tả.

Giống như cô hằng ngày thức khuya chơi điện thoại, nhưng lại buồn ngủ đến mức mí mắt không thể mở, cuối cùng chỉ có thể nheo mắt lại chơi trò "Love and Producer", chẳng có gì khác biệt.

Nhưng rất nhanh, lời nhắc nhở theo sát sau đó của hệ thống, khiến cô lập tức nheo mắt lại.

【 Hoa Đỗ Quyên (tác phẩm sơ cấp), khiến người thưởng tranh lạc vào cảnh giới! 】

【 Tích lũy số lần thành công: 1 】

Cố Sư Sư vội chuyển mắt nhìn đại lão bên cạnh, với vẻ mặt ngủ ngoan ngoãn.

Vài sợi tóc mái rủ xuống trán anh, giờ phút này anh trông vô cùng ngoan ngoãn, và vô hại.

Hóa ra đại lão đã cảm nhận được "người lạc vào cảnh giới" rồi ư?

Đôi mắt Cố Sư Sư đều lấp lánh.

Không ngờ đại lão đã thành "chuột bạch" đầu tiên của cô.

Anh tuy không mở miệng khen, nhưng trong lòng chắc bị kỹ năng vẽ của cô làm cho chấn động rồi đúng không?

Cho nên muộn thế này, vẫn còn ở đây đợi cô.

Đây là bị kỹ năng vẽ của cô thuyết phục rồi.

Chỉ là đại lão lại kiêu ngạo, không nói nên lời.

Đành phải dùng hành động để bày tỏ sự tán dương dành cho cô, kết quả còn chưa kịp hành động, lại bị cô thôi miên.

Ừm, chắc chắn là như thế.

Cố Sư Sư sau một hồi tưởng tượng, trong lòng quả thật mỹ mãn.

Chẳng làm gì nên hồn, có vẻ cô siêu vô dụng, lần này cuối cùng cũng đã hồi đáp thành công.

Cố Sư Sư vui vẻ, lại chú ý tới trên giao diện hệ thống còn có một đoạn chữ nhỏ.

【 Tích lũy 100 lần sử dụng thành công, có thể mở khóa kỹ năng vẽ trung cấp. 】

"Trung cấp?!"

Cố Sư Sư kinh hô thành tiếng, nhưng giây tiếp theo cô liền che miệng mình lại, cẩn thận nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh.

Vẻ mặt ngủ của đại lão vẫn như cũ, chỉ là hơi nhíu mày.

Nhưng không tỉnh lại, rất nhanh lại như bắt đầu mơ một giấc mơ đẹp, lông mày dần dần giãn ra.

Hô, may mà đại lão không bị cô đánh thức.

Cố Sư Sư may mắn vỗ vỗ ngực.

Nhưng rất nhanh, cô liền đối với màn hình hệ thống ch** n**c dãi.

Trước đây cô cũng nhìn thấy chữ sơ cấp, chỉ là sơ cấp có thể làm tác phẩm khiến người "người lạc vào cảnh giới", trung cấp sẽ ngầu thế nào, cô quả thật không dám tưởng tượng.

Hơn nữa cô vốn dĩ cho rằng, theo tính cách của hệ thống, kỹ năng trung cấp tạm thời sẽ không xuất hiện.

Nhưng không ngờ, chỉ cần 100 lần sử dụng sơ cấp thành công, là có thể đổi trung cấp.

100 lần sao?

Mỗi ngày một bức tranh, cũng chỉ mất ba tháng.

Cắn môi, mỗi ngày làm hai ba bức tranh, cũng không phải là không được.

A, cảm giác như gần ngay trước mắt!

Cố Sư Sư kinh hỉ phát hiện, kỹ năng trung cấp còn có thể click mở xem chi tiết.

【 Kỹ năng vẽ "Hào Quang Thần Trợ" (trung cấp): Gây chú ý cho người trong tranh, tâm không tạp niệm, vẽ từ tâm mà sinh. Tác phẩm ngưng tụ tinh thần, sẽ ảnh hưởng thất tình lục dục của người xem tranh. 】

"À?"

Thất tình lục dục?

Thất tình: hỉ, nộ, ưu, tư, bi, khủng, kinh. (7 cảm xúc cơ bản)

Lục dục: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. (6 h*m m**n cơ bản)

"Người lạc vào cảnh giới" là sơ cấp, tiến giai lại là ảnh hưởng hỉ nộ ai lạc của con người sao?

Lợi hại quá.

Cố Sư Sư không thể kiềm chế mà nắm chặt tay.

Cô nhất định phải đổi kỹ năng này thử xem.

Sư phụ nói đúng, làm tác phẩm giải trí tiêu khiển cho người thưởng thức, chỉ là "tiểu thừa" mà thôi.

Đặc biệt là tranh thủy mặc, họa sĩ gửi gắm cảm xúc vào sơn thủy, mới là linh hồn chân chính của tác phẩm.

Cố Sư Sư nhịn không được giờ phút này liền muốn thử xem kinh nghiệm trung cấp này.

Nhưng cô hiện tại chỉ có thể nhìn chằm chằm kỹ năng màu xám "chưa mở khóa", ch** n**c dãi.

Tham nhiều nhai không nát.

Vẫn nên trước tiên luyện sơ cấp đến 100 lần, tranh thủ làm cho thông thạo, có thể không ỷ lại hệ thống mới được.

Cố Sư Sư nghĩ, liền đặt ra mục tiêu.

"100 lần, chính là muốn đổi 200 giờ. Mười ngày "máu" đó."

Cố Sư Sư bấm tay tính toán, nhìn "máu" của mình bởi vì bị bệnh một trận, lại quay về ba ngày, liền sắp khóc.

【 Sự cưng chiều của nam chủ: lv2, cách tiến độ thăng cấp lv3 30%.

Sự tán thành của người khác: lv1, cách tiến độ thăng cấp lv2 70%. 】

"À, đại lão hôm nay cho mình tăng không ít hảo cảm à!"

Ngày đó tỉnh lại muốn tài khoản WeChat, độ cưng chiều của đại lão đối với cô trực tiếp thăng cấp đến lv2, sau đó tiến độ thăng cấp gần như không nhúc nhích.

Cái bao lì xì nhỏ đều không thể lay động anh, xem ra lần này tặng quà hữu dụng.

"Sự tán thành của người khác, hôm nay cũng tăng không ít, Triệu Nhàn cũng đóng góp trong đó?"

Cố Sư Sư trong danh sách độ hảo cảm, thế mà tìm được tên Triệu Nhàn, không khỏi kinh ngạc.

Không biết từ lúc nào, cô đã hàng phục phản diện rồi sao?

Cô lợi hại như vậy ư?

Cô không biết, Triệu Nhàn hôm nay bị La Tranh các loại khinh bỉ thêm thái độ ác liệt, cho nên nhìn thấy cô làm La Tranh tức giận đến hộc máu, lại hành hạ anh ta làm luyện tập cơ bản, liền cảm thấy đã trút được một cơn tức.

Triệu Nhàn tuy vẫn ghét Cố Sư Sư, hy vọng thấy cô xui xẻo, nhưng vẫn nhịn không được tăng một đợt độ hảo cảm nông cạn đối với cô.

"Sắp đến lv2 rồi, hạn mức "máu" lại có thể tăng lên, hy vọng là mười ngày."

Cố Sư Sư lại lâm vào một đợt tính toán mới.

Không biết từ khi nào, cô đã làm cho hai mắt mình đều biến thành "quầng thâm".

Con số vẫn cứ khô khan như vậy, thật là yếu điểm của cô.

Tính toán, cô liền đau đầu chóng mặt.

Chờ Tư Nhất và Tần Như Hải, từ ngoài biệt thự đi vào, chuẩn bị lại tiêm cho Hoắc Tư Thận một mũi thuốc an thần, kèm theo thành phần thuốc ngủ.

Kết quả, họ liền thấy trên ghế sofa có hai người đang ngủ.

Hoắc Tư Thận không chỉ ngủ, mà còn ngủ say.

Hơn nữa đầu anh còn dựa vào vai Cố Sư Sư.

Còn Cố Sư Sư "ừm" một tiếng, dường như cảm nhận được trọng lượng đè lên người mình, có chút bất mãn, rất nhanh cũng không chịu thua, đem đầu nhỏ của mình cũng đè qua.

Khuôn mặt nhỏ của cô, cứ như vậy gối lên trán Hoắc Tư Thận.

Nhìn từ xa, hai người họ lại dựa vào nhau, ngủ rất ngon.

"Tư Nhất, cậu đánh tôi một cái xem. A!"

Tần Như Hải ôm vai bị Tư Nhất đánh đau, liền muốn dậm chân.

Nhưng đảo mắt, anh liền che miệng mình lại.

Bị Tư Nhất kéo ra ngoài.

Mãi cho đến ngoài cửa biệt thự, đi trên đường sỏi sân trước nghe được tiếng ve kêu, hai người mới đồng thời rung mình, nhìn nhau.

Phảng phất như đã trở về hồn.

"Ngủ thật rồi?"

"Ừm."

"Ngủ còn rất say?"

"Ừm."

"Lần này dùng thuốc rốt cuộc có hiệu quả?"

"..."

Lần này Tư Nhất không trả lời Tần Như Hải, trong ánh mắt lại rõ ràng viết không tán thành.

Lại là Cố tiểu thư.

Mỗi lần anh ấy ngủ được, cô ấy đều ở bên cạnh.

Nhưng anh không phải người nhiều lời.

Huống hồ suy đoán này không có cơ sở khoa học, nói ra phần lớn còn muốn tát vào mặt một bác sĩ nào đó.

Chữa trị đã nhiều năm cũng không có hiệu quả gì, cô gái nhỏ này vừa đến gần, thì tốt rồi.

Thế này thì có phải quá tát không?

Anh đồng tình nhìn Tần Như Hải, lựa chọn không nói.

"Có lẽ là có hiệu quả, hôm qua cho anh ấy thử tinh dầu oải hương thêm một chút bồ công anh. Phương thuốc cũng đã sửa lại."

Tần Như Hải tiếp tục phân tích.

Ánh mắt đồng tình trong mắt Tư Nhất, lại càng đậm vài phần.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cố Sư Sư tỉnh lại trong trạng thái đau lưng mỏi eo, ngủ ngồi trên ghế sofa một đêm, không đau mới là lạ.

Nhưng cô tỉnh lại, trên ghế sofa cũng chỉ có một mình cô.

Cô lau khóe miệng còn vương vãi nước dãi, vươn vai, mới tiêu hóa được sự thật là mình đã ngủ khoảng mười mấy tiếng.

Hôm qua cô ăn xong cơm hộp ở cửa hàng, khoảng 8 giờ đã trở về.

Cô nhìn điện thoại, hiện tại mới 6 giờ sáng, cô cũng dậy sớm hơn bình thường hai tiếng.

"Đinh!"

Điện thoại đột nhiên có một tin nhắn WeChat.

Cô thuận tay click vào.

Đảo mắt, cô ngay cả ngáp cũng không ngáp nổi.

【 Hoắc Tư Thận đã gửi cho bạn một bao lì xì. 】

"A!"

Cố Sư Sư "cọ" một tiếng, hét lên nhảy dựng lên.

"Ngao ngao ngao!"

Đại lão rốt cuộc đã gửi bao lì xì cho cô.

Quả nhiên chỉ cần có lòng, đối phương nhất định có thể cảm nhận được.

Đại lão cảm nhận được, có thể không xấu hổ mà không gửi bao lì xì cho cô sao?

Cố Sư Sư hưng phấn mà xoa xoa tay nhỏ, mới hít một hơi thật sâu, trong miệng lẩm bẩm.

Bao lì xì lớn, bao lì xì lớn, bao lì xì lớn.

Vừa niệm, vừa thành kính mà đưa ngón tay chọc một cái.

"6.66!"

Cố Sư Sư trực tiếp muốn hộc máu.

Đại lão!

Không biết xấu hổ sao!

Tốt xấu gì cũng gửi một cái 200 giới hạn chứ?

A.

Cố Sư Sư khó nén vẻ thất vọng.

Nhưng rất nhanh, có một cái thùng siêu lớn được một nhân viên nam đưa vào phòng khách.

Bên cạnh, Lâm quản gia đang chỉ đạo.

"Đưa đến phòng của Cố tiểu thư."

"Hả?"

Cố Sư Sư lập tức thò đầu ra.

"Là chuyển phát nhanh của tôi sao?"

Lâm quản gia quay đầu lại, lại lộ ra một ánh mắt cao thâm khó lường.

"Cố tiểu thư chờ một lát, năm phút sau rồi qua kiểm tra và nhận."

"À, vâng, được, cảm ơn."

Lớn như vậy, cô cũng không tự mình khiêng về được.

Cô dùng năm phút ai điếu số phận thảm hại của cái bao lì xì, mới tung tăng trở về phòng.

Lâm quản gia và nhân viên vừa hay rời đi.

Nhưng cô vào phòng, lại cả người liền ngây ra.

Góc tường có thêm một con gấu nâu lông xù lớn hơn cả cô, cho dù ngồi, con gấu lớn này cũng có thể ôm trọn cô trong vòng tay oai vệ.

Cực kỳ giống con thú nhồi bông siêu lớn mà cô hồi nhỏ đã quấn quýt sư phụ đòi mua.

Trọng điểm là, con gấu lớn này còn có chút quen mắt.

"À, là bức ảnh kia mình đăng lên bạn bè?"

Cố Sư Sư ngơ ngác.

Hôm đó cô truyền nước biển buồn chán, lại thêm tài khoản WeChat của đại lão có chút vui vẻ, liền đăng lên bạn bè để giải tỏa 300% nỗi bi thương khi sinh mệnh trôi đi.

Kết quả đại lão thấy, liền gửi cho cô một con gấu lớn giống hệt ư?

【 Nhận được thú nhồi bông gấu nâu cao cấp tùy chỉnh do chồng tặng, giá tiền 102,234 tệ! 】

【 Nạp tiền thành công! 】

【 Giới hạn sinh mệnh: 5 ngày. 】

"A..."

Thanh "máu" lập tức vọt đến mức muốn nổ.

Thú nhồi bông mười vạn tệ.

Cố Sư Sư đều ngây ra.

Tiến lên, cô cũng không dám thở mạnh, đưa tay sờ sờ lông gấu.

Mềm mềm, lông xù.

Nhưng cùng những con thú nhồi bông khác hình như không có gì khác biệt?

Nhưng cô cúi đầu, lại phát hiện trên chiếc quần yếm của gấu nâu có hai sợi dây đeo bằng kim cương.

Và dây đeo của quần yếm, thế mà còn ẩn hiện chữ Tiffany được thêu.

Xỉu luôn.

Con gấu này mặc quần yếm high-end của Tiffany ư?

Mang theo hai sợi dây đeo nạm kim cương của Tiffany?

Thế giới của đại gia, cô thật không thể hiểu được.

‘Đại lão quả thật ngây thơ mà đáng yêu quá đi.’

Bắt chước cô gửi bao lì xì 6.66, làm bộ làm tịch trả lại cho cô.

Nhưng cảm thấy không đủ thành ý, lén lút lại chuẩn bị cho cô một món quà thú nhồi bông siêu đắt ư?

Tuyệt vời!

Xuất sắc!

Cố Sư Sư "ngao ô" một tiếng, liền phi phác vào lòng gấu lớn.

"Chụt chụt chụt!"

Cô nhón mũi chân, kéo đầu gấu xuống, liền hôn lấy hôn để.

Hoắc Tư Thận đứng ở cửa phòng cô.

Thấy chính là một bức ảnh không biết xấu hổ như vậy.

Cố Sư Sư hôn được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau lưng ập đến.

Cô vội dừng lại, quay đầu nhìn, liền thấy tà áo của đại lão đi xa.

"A, Hoắc tiên sinh! Cảm ơn anh đã tặng gấu lớn cho em! Em siêu thích!"

Thích thì phải nói to lên.

Cố Sư Sư thật không ngờ anh sẽ dựa theo bức ảnh trên bạn bè của cô, đặt làm một con gấu bông lớn giống hệt.

"Ừm."

Bước chân Hoắc Tư Thận dừng lại.

Nhưng anh cũng không quay đầu, rất nhanh, liền bước đi nhanh.

Đại lão lại thẹn thùng sao?

Hắc nha.

Vừa khen anh, tai anh liền đỏ lên.

Thật là buồn cười.

Cố Sư Sư mím môi cười.

Nhưng vài bước liền đuổi theo.

"Hoắc tiên sinh, từ từ, em có một thỉnh cầu nhỏ."

Hoắc Tư Thận đã đi tới cửa cầu thang, nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn cô.

"À, em muốn vẽ tranh trong phòng, sau đó có thể sẽ bán hoặc tặng cho bạn bè. Em có thể ở trong nhà anh, gửi chuyển phát nhanh đi được không?"

Cố Sư Sư cẩn thận nói.

Đây là điều cô đã nghĩ đến từ tối qua.

Muốn sử dụng 100 lần kỹ năng sơ cấp, hơn nữa muốn thành công làm người thưởng tranh "người lạc vào cảnh giới".

Cô liền phải nghĩ cách, đem tranh bán đi.

Cô tuy toàn bộ quá trình tiến hành livestream, nhưng đến hiện tại sử dụng hai lần kỹ năng sơ cấp, lại chỉ thu hoạch được một trường hợp thành công của Hoắc Tư Thận.

Điều này nói rõ, chỉ có xem tranh gốc mới có hiệu quả, xem qua màn hình điện thoại là không được.

Và cô tạm thời không có khả năng mở triển lãm tranh, càng không thể mang tranh đi khắp nơi cho người ta xem.

Chỉ có nghĩ cách bán đi, hoặc là tặng người.

Nhất định phải gửi qua bưu điện.

Nếu đại lão không đồng ý gửi qua bưu điện ở biệt thự, thì cô chỉ có thể vẽ ở phòng làm việc, hoặc là tìm điểm gửi thư gần biệt thự. Không biết có hiển thị trên "Đại Chúng Bình Luận" không.

"Những cái đó em nói chuyện với quản gia."

Đang cân nhắc trong lòng, giọng trầm thấp của Hoắc Tư Thận vang lên.

Có thể là vì đêm qua đã ngủ đủ, hôm nay trong giọng anh sự lạnh lùng đều biến mất, thanh lịch đến như tiếng đàn cello trầm ấm.

"Không cần tìm tôi."

Cố Sư Sư sửng sốt.

Đây là đồng ý gián tiếp sao?

Cô còn tưởng rằng đại lão luôn không thông tình đạt lý, vì tính sạch sẽ mà đối với chuyển phát nhanh gì đều tránh xa.

"Cảm ơn anh!"

Cô kích động mà buột miệng thốt ra.

Hoắc Tư Thận lập tức quay mặt đi.

Trong đầu lại không tự chủ mà nhớ lại vừa mới đứng ở cửa phòng nghe thấy "chụt chụt chụt".

"Chú ý một chút hình tượng."

Cố Sư Sư: "???"

Hoắc Tư Thận đi làm, sáng sớm này liền ra cửa.

Cô hôm nay dậy sớm, hiện tại còn chưa đến 6 rưỡi, bữa sáng đều còn chưa kịp ăn, đại lão đã bắt đầu phấn đấu.

Có thể thấy được, đại lão giàu có, cũng không phải không có lý do.

Cố Sư Sư nhớ lại trước đây 4 giờ sáng, bị sư phụ gọi dậy luyện kiến thức cơ bản, cũng là trong lòng cảm động gật gật đầu.

Đại lão vẫn rất vất vả.

Thường ngày tính tình nóng nảy cũng khó trách, dù sao ngủ ít, ai mà chẳng có cơn giận buổi sáng đâu?

"Lâm quản gia."

Cố Sư Sư ăn xong bữa sáng tinh xảo nhưng chỉ no tám phần, liền tìm quản gia nói chuyện chuyển phát nhanh.

Nhưng không ngờ, cô còn chưa mở miệng nói xong, quản gia liền cười.

"Tôi nghe Tư Nhất nói rồi."

"Nếu cô có đồ vật muốn gửi chuyển phát nhanh, cứ giao cho tôi. Trong phạm vi thành phố, có thể giao đến cùng ngày."

"Thuận Phong sao?"

Cố Sư Sư sửng sốt.

"Cố tiểu thư, biệt thự có nhân viên riêng, cô chỉ cần đưa địa chỉ cần gửi cho chúng tôi là được."

"À, vâng, vâng."

Trong thế giới của người giàu có, chuyển phát nhanh Thuận Phong là gì chứ.

"Được, tôi gửi chủ yếu là giấy vẽ, có thể tôi còn sẽ kèm thêm một chút. Tương đối dễ vỡ, cũng không thể gập."

"Cô yên tâm, người của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp."

Lâm quản gia gật đầu.

"Tốt lắm, cảm ơn Lâm quản gia!"

Cố Sư Sư lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nếu tự mình tìm công ty chuyển phát nhanh, đóng gói thật là một vấn đề lớn.

Cuộn trong tranh cuộn còn ổn, nhưng nếu kèm thêm khung kính, thì vô cùng dễ vỡ.

Vận chuyển là một phiền toái lớn.

Hiện tại có thể thoải mái một chút, cách thời gian đi làm còn một tiếng, Cố Sư Sư cũng không nhàn rỗi, vui vẻ mà về phòng mở livestream.

Phòng livestream, cô đổi thành tên "Vẽ quá hay nên kiêu", một cái tên rất bình dân.

Trước đây là Phật hệ, hiện tại cuối cùng cũng muốn bán tác phẩm, muốn tranh thủ hút thêm một ít lưu lượng vào.

Đồng thời, cô còn thêm một hàng chữ.

"Hôm nay vẽ tranh, chọn một vị người xem ngẫu nhiên để tặng."

"Từ ngày hôm nay, tác phẩm sẽ bán, lên cửa hàng Taobao tìm kiếm 'Bảo Họa Trạch' để chọn mua."

Cô lúc ăn sáng tiện tay đăng ký cửa hàng Taobao, vừa lúc hiện tại dùng đến.

Đặt điện thoại cố định, cô liền bắt đầu trải giấy vẽ, chuẩn bị bút vẽ.

"Hôm nay, tôi chuẩn bị vẽ một bức tranh 'công bút'."

Sau hai lần livestream, cuối cùng cũng tích lũy được năm fan.

Nhưng hôm nay quá sớm, vốn dĩ rất nhiều người đều còn đang ngủ.

Cố Sư Sư suy nghĩ một chút, cũng không đổi thời gian, lo chuyện của mình liền đổi một kỹ năng sơ cấp, nhắm mắt lại nín thở cảm thụ tư tưởng trong đầu.

Trước đây cô sáng tác, toàn bộ đều là tác phẩm tả ý.

Tả ý, càng chủ trương vẽ ra thần thái, ý cảnh của sự vật, mà không phải cảm giác chân thật tinh tế.

Cho nên kỹ năng hệ thống "người lạc vào cảnh giới", hiển nhiên là rất thích hợp tác phẩm tả ý.

Nhưng tranh công bút, lại tương phản với tả ý, tinh tế chi tiết, càng theo đuổi tính tả thực.

Không biết kỹ năng hệ thống, đối với tranh công bút có hiệu quả không, "người lạc vào cảnh giới" có tác dụng không.

Cố Sư Sư hôm nay liền muốn tiện tay thử một lần.

Rất nhanh, cô nhắm mắt, giữa lông mày liền nhíu lại.

Cơ thể lại lần nữa bị hút vào một không gian hoàn toàn khác biệt.

Lại mở mắt, chẳng qua chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng trong đầu cô đã trôi qua một giờ.

Rút ra một cây bút lông sói nhỏ nhọn, trên mặt cô thần sắc liền trở nên nghiêm túc chưa từng có, chấm mực nước, nhẹ nhàng lanh lẹ mà điểm lên giấy "tuyên thục" trải phẳng.

Một bút một vòng, một bút vẽ rồng điểm mắt!

Đường nét trôi chảy, sạch sẽ, liền mạch.

Phòng livestream không biết từ khi nào có một người xem vào.

【 Miêu Miêu: À? Tranh này chẳng lẽ là. Đôi mắt? 】

【 Miêu Miêu: Tặng miễn phí sao? Vậy tôi có thể báo danh không? 】

Cố Sư Sư đang muốn đổi bút, vừa lúc ngẩng đầu thấy.

Lập tức cười một cái, "Miêu Miêu? Được, bức tranh này liền miễn phí tặng cho bạn, chủ đề rất hợp với tên của bạn, tôi vẽ là mèo."

【 Miêu Miêu: Ơ? Streamer muốn vẽ mèo sao? Hay quá, ngồi chờ! 】

【 Miêu Miêu đã tặng "Thần tài" x10! 】

Một cái thần tài đại khái một tệ, cô ấy một hơi tặng mười cái.

Cố Sư Sư cười một cái.

Chút tiền này có thể còn không đủ phí vận chuyển.

Nhưng đơn hàng đầu tiên, không sao.

Cô nghĩ, liền đem một cây bút "mây trắng" tạo thành phong dẹt, đầu bút lông tất cả đều mở rộng tản ra, dính một chút mực nhạt, liền trên giấy vẽ nhẹ nhàng lướt qua.

Bởi vì đầu bút mở rộng, một bút liền đồng thời vẽ ra vài nét mực nhạt.

Số người xem livestream, cũng khó khăn nhảy lên 3.

Rất nhanh, đạn màn hình liền xuất hiện người mới.

【 Cẩu quản lý: "Vẽ quá hay nên kiêu"? Streamer, bạn có phải loại "mạnh mẽ yêu cầu vả mặt" không? Vậy tôi cứ nói thẳng nhé! Nét vẽ này của bạn có phải bị "trọc" không, không đổi một cây khác được sao, người bị "cưỡng bách chứng" xem mà phát điên. Còn mực này có phải quá nhạt không, đây mà thật là tranh thủy mặc sao? 】

【 Cẩu quản lý: Nói đi, bạn đang vẽ đây là cái gì? Cái đầu chổi sao!? 】

Đến lúc này chính là tìm chuyện.

Cố Sư Sư không có thời gian xem điện thoại, nhưng đầu bút lông dưới tay lại không ngừng.

Không lâu sau, phong dẹt quét nhẹ, chính là một đôi tai mèo hình tam giác lông xù, được phác họa bằng mực nhạt, sống động mà nhảy trên giấy.

Không dùng bút chì phác thảo trước, trực tiếp dùng mực nhạt phác họa.

Đường nét chính xác lại mượt mà, tai mèo bên phải thậm chí còn hơi nghiêng, phảng phất như đang nghe cái gì, chỉ vỏn vẹn vài nét bút, sự hoạt bát thú vị thế mà liền thể hiện trong đó.

"Đạn màn hình" nghi ngờ của "Cẩu quản lý", nháy mắt đột nhiên im bặt.

Đầu bút lông mở rộng, hiển nhiên tạo ra hiệu quả lông mèo bông xù.

【 Miêu Miêu: Oa, đáng yêu quá! Streamer, bạn thật sự có chút lợi hại! 】

Cố Sư Sư cười cười, lại là vài nét bút liền đem mũi nhỏ của mèo, miệng nhỏ.

Thậm chí toàn bộ thân mèo lông nhung cùng với miếng đệm chân mèo mềm mại đều vẽ ra, đuôi mèo dài dài đung đưa trong không trung, càng là dùng phong dẹt, từng tầng từng tầng mà vẽ ra cảm giác lông mềm xốp, dày nặng.

Sau khi có hình dáng đại khái, chính là tô mực nhuộm màu, tăng thêm lớp ánh sáng chồng lên, cảm giác lông tóc mềm mại, hơn nữa điều chỉnh chi tiết.

"Cẩu quản lý" đã không dám phát ra tiếng.

Chỉ dám phát một cái "666", liền theo đó tặng hai cái "thần tài", tỏ vẻ đưa lên đầu gối của mình.

Theo động tác trôi chảy của Cố Sư Sư, một con mèo cam lớn nằm lật, dùng móng vuốt gẩy con bướm, dần dần thành hình.

Mèo cam to lớn.

Cố Sư Sư còn chuyên môn tạo cảm giác mập mạp cho nó, cái bụng lớn ở đây riêng thêm ba tầng "phao bơi", thịt lùng nhùng, gẩy một móng vuốt, phảng phất như thịt bụng còn lay động như sóng nước.

Và lông cam trên người nó, càng là uyển chuyển nhẹ nhàng, bông xù, chân thật mà làm người nhịn không được nhìn kỹ, muốn sờ sờ.

Hiệu quả tinh mỹ, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn ra tài năng của tác phẩm này không phải tầm thường.

Toàn bộ phòng livestream đều trở nên càng ngày càng yên tĩnh.

Ngay cả "Miêu Miêu" vốn luôn nói nhiều cũng không dám phát "đạn màn hình" nữa, dường như sợ phát ra âm thanh, liền sẽ quấy rầy nét vẽ của Cố Sư Sư, hủy hoại con mèo cam sống động như thật này.

Nhưng "Miêu Miêu" và "Cẩu quản lý" đang xem mà không chớp mắt, liên tiếp "đạn màn hình" liền từ trước mắt họ bay qua.

【 Sơn đại vương: Streamer bạn lại livestream? Bạn có thấy tin nhắn của tôi không? Sao bạn không liên hệ với tôi? 】

【 Sơn đại vương: Con mèo này cũng còn tạm được, miễn cưỡng có cái thú vị, bạn đưa ra giá đi! Bán cho tôi! 】

Cố Sư Sư không để ý tới.

Cô đang chuyên chú mà dùng bút chấm màu trắng, miêu tả ria mép bên mắt mèo cam, giữa miệng, từng nét bút lại từng nét bút, thẳng, mượt mà, lại có lực, tạo ra từng sợi ria mép mèo dựng lên, lại tự nhiên rủ xuống tiên khí.

Mỗi một nét bút, cô cũng không dám lơi lỏng, càng thêm chuyên chú.

Tranh thủy mặc, không giống tranh sơn dầu, vẽ sai rồi còn có thể che màu, lấy ra, có thể có đường sửa chữa.

Thủy mặc một khi đặt bút, liền không còn có đường hối hận để đi.

Một nét bút, định sinh tử!

Sơn đại vương lại còn ở không buông tha mà lên tiếng.

Phòng livestream, hai người khác rốt cuộc nhịn không được.

【 Miêu Miêu: Streamer đã đồng ý tặng cho tôi nha, ngại quá. 】

【 Cẩu quản lý: Sơn huynh đệ yên tĩnh một chút, ảnh hưởng chúng tôi xem streamer vẽ tranh, ý cảnh đều bị bạn làm hỗn loạn. 】

Sơn đại vương vào phòng livestream, liền nhìn chằm chằm nét vẽ của Cố Sư Sư không rời.

Hắn đâu sẽ đi xem người khác phát bình luận.

Lần này thấy hai tin nhắn lướt qua, hắn mới nhíu mày đi lật lại ghi chép phía trước.

Vừa nhìn, liền thiếu chút nữa hộc máu.

【 Sơn đại vương: Chết tiệt! Tôi theo đuổi bốn ngày cầu mua tranh! Kết quả streamer bạn tặng miễn phí ư? Tôi ra năm vạn! Bức mèo cam này, bán cho tôi! Streamer streamer streamer! 】

Tốc độ tay hắn còn rất nhanh, không bao lâu lại "đá" "Cẩu quản lý".

【 Sơn đại vương: Ngay cả "cách tỉa lông" bằng phong dẹt của tranh công bút, bạn cũng đều không hiểu, còn không biết xấu hổ cùng tôi nói "ý cảnh"? Không hiểu thì đừng có chỉ huy bừa! 】

Hai người khác trong phòng livestream, lập tức tất cả đều bị hắn "đè" xuống đất "cọ xát" một phen.

【 Miêu Miêu đã tặng một "Tòa nhà chọc trời"! 】

【 Miêu Miêu: Tôi đã nói là của tôi rồi! 】

【 Cẩu quản lý: Không hiểu không thể xem sao? Ai cần bạn quản! 】

Sơn đại vương tức đến muốn chết, vội vàng lại "quét" mười cái "tòa nhà chọc trời" bá màn hình.

Hắn còn muốn tiếp tục "quét", nhưng Cố Sư Sư lại vừa lúc dùng bút chấm trắng đã xong một tia sáng trong mắt mèo.

Rốt cuộc, dùng hết 45 phút, một con mèo cam lớn nằm gẩy bướm trắng, sống động như thật mà hoàn thành.

Cố Sư Sư lúc này mới có rảnh nhìn mắt phòng livestream, mới vừa phát hiện đã cãi nhau.

"Bức tranh này tôi đã đồng ý cho Miêu Miêu, Sơn đại vương lần sau lại tranh thủ nha!"

Cô nói, lại thấy một đợt "tặng thưởng" của livestream.

Một cái "tòa nhà chọc trời" chính là 450 đồng.

Cùng với ngôi sao chia thành sau đó, cũng có hơn 200 tệ vào túi cô, chốc lát này liền nhận được 11 cái "tòa nhà chọc trời", tổng cộng hơn hai ngàn thu nhập, thế mà tương đương với nửa tháng tiền lương phòng vẽ tranh của cô.

Cố Sư Sư đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Nói là tặng miễn phí, hiện tại nhiều "tặng thưởng" như vậy có nên xem như tiền xem cô vẽ tranh không?

Vậy cô có nên vẽ lâu hơn một chút không?

"Ừm, bên trái còn có chút trống, tôi lại thêm chút đồ vật, tiện thể cảm ơn các bạn đã tặng thưởng."

Cô nói liền ở chung quanh nhanh chóng thêm bóng râm cùng cỏ dại hoa dại nhỏ.

Bướm bạn hoa, rìa hoa có cỏ.

Mèo cam nằm ngã, lông tóc theo gió mà động.

Toàn bộ bức tranh công bút, bố cục hoàn chỉnh cùng với thú vị, nháy mắt lại lên một bậc thang.

Sơn đại vương quả thật càng muốn hộc máu.

Hắn tặng thưởng nhiều như vậy, chính là để cho người khác thêm một ít đồ vật vào tranh ư?

Sao cảm thấy hắn thật "ngốc"?

"Xong rồi!"

Cố Sư Sư thu bút hoàn thành.

Đổi một cây bút, cô dùng một tay chữ nhỏ xinh đẹp, ở bên cạnh viết "Tất cả lấy mèo cam làm trọng, đừng quên".

Sau khi xuyên, con dấu của cô còn chưa kịp làm, nghĩ nghĩ sống lại một đời, cũng nên đổi một cái tên riêng.

Liền dùng chu sa, tiện tay trước vẽ một con dấu "thủy mặc đại thúc", gần như là "giả vờ như thật", giống như khắc ra vậy.

【 Miêu Miêu: A, streamer, nhận lấy đầu gối của tôi! 】

【 Cẩu quản lý: Tuyệt vời! Con mèo này đều có chút giống ảnh chụp đóng dấu! Hóa ra thủy mặc cũng có thể cùng tranh sơn dầu có hiệu quả giống nhau sao? Không, tranh sơn dầu ngược lại rất khó vẽ ra cảm giác lông tóc như thế này! 】

【 Sơn đại vương: Cẩu quản lý bạn biết cái gì? Tranh công bút vốn dĩ chính là "nhánh" tả thực nhất của quốc họa, họa sĩ tinh tế nhất, mềm mại, nhưng so với tranh sơn dầu phương tây, vẫn là thắng ở "ý cảnh"! Còn nữa, ai nói với bạn, tranh sơn dầu không thể vẽ lông tóc? 】

Cố Sư Sư cười cười, "Họa pháp Đông Tây, mỗi người mỗi vẻ, theo đuổi cực hạn bất đồng."

"Miêu Miêu, tôi lát nữa sẽ đăng một đường link 10,000,000 tệ trên Taobao, bạn nhắn tin cho tôi, tôi sẽ sửa giá cho bạn."

Số người online đến giờ phút này, cũng chỉ có 4 người.

Cô cũng không sợ người mạo danh.

Nhưng Cố Sư Sư trước khi livestream, hơi chút nhìn số người online, liền hoảng sợ.

Đang online: 10,353 người!

Khi nào tăng nhiều như vậy?

Lại vừa thấy "đạn màn hình", càng là một đống "666", "tuyệt vời", bay nhanh hiện lên.

Là "tặng thưởng" hấp dẫn nhân khí đến sao?

"Tòa nhà chọc trời" là lễ vật cao cấp, phòng của cô lẽ nào ở các phòng livestream khác đều spam?

Mặc kệ!

Cố Sư Sư sờ sờ mũi, "Vậy tôi xuống đây, lần sau gặp."

【 Sơn đại vương: Lần sau là khi nào? Chết tiệt! 】

Hắn còn chưa hỏi xong, livestream liền "tắt màn hình".

Cố Sư Sư gấp không chờ nổi lặng lẽ mở livestream, bởi vì cô nôn nóng muốn thưởng thức con mèo cam của chính mình.

"Người lạc vào cảnh giới", hẳn là đã thành công.

Cô nhìn về phía giấy vẽ, lại là cầm lòng không đậu mà muốn đưa tay v**t v*.

Con mèo cam dưới tay, phảng phất ngoan ngoãn mà hướng về phía cô ngọt ngào "meo meo", sau đó liền trong tay cô lăn thành một cục tròn lông xù, cả người thịt lùng nhùng đều đang run rẩy, đáng yêu phi thường!

A, cô đã chết rồi!

Bị vẻ đáng yêu làm chết!

"Mình đột nhiên cũng muốn nuôi một con lông xù xù quá đi ~"

Cố Sư Sư nhìn chằm chằm mèo cam, càng xem càng thấy tay ngứa ngáy, cứ muốn xoa xoa cái gì đó mềm mại!

Ah, cô thế mà cũng muốn đi vườn nhỏ xoa xoa mèo!

Đáng tiếc... cái biệt thự lạnh băng này, một con mềm mại đáng yêu cũng không có.

Cố Sư Sư than một tiếng, liền chụp một bức ảnh của giấy vẽ, truyền lên cửa hàng Taobao, đặt một cái giá trên trời mà bất cứ ai cũng không thể mua được.

Không lâu sau, tài khoản chăm sóc khách hàng của cô đã bị gõ.

【 Miêu Miêu: Tôi là Miêu Miêu, streamer, bạn vẽ thật tốt! 】

Cố Sư Sư đợi mười phút, phát hiện không có những người khác tìm cô, liền sửa giá thành một tệ để chia sẻ đường link cho cô ấy.

"Bạn cứ chụp đi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền lại cho bạn."

【 Miêu Miêu: Không không, giá của bức tranh này tuyệt đối không chỉ có thế, bạn có thể muốn cao hơn một chút. Đúng rồi, bạn có tài khoản WeChat chuyên bán tranh không? Hôm nay tôi vừa hay vào livestream, ngày thường bạn có tác phẩm nào, có đăng lên bạn bè không? 】

Cố Sư Sư chớp mắt, đây vẫn là một khách hàng lâu dài sao?

Cô suy nghĩ một chút, "Lát nữa tôi sẽ gửi cho bạn. Bức này đã nói là tặng miễn phí rồi, bạn cứ chụp đi, lần sau tôi sẽ định giá lại."

WeChat, cũng là một con đường.

Nhưng cô muốn đăng ký một tài khoản mới, phân biệt với tài khoản WeChat của sư phụ trong phòng vẽ tranh, nếu không một bên là tác phẩm của người mới học vẽ, một bên là tác phẩm có giá cao, quá lẫn lộn.

【 Miêu Miêu: Tốt rồi...】

Cố Sư Sư giúp cô ấy thao tác xong, xác nhận địa chỉ, liền lại mất mười phút.

Còn chưa tính thời gian giao hàng, trước sau cũng rất phiền phức.

"May mà mình mỗi ngày nhiều nhất bán một hai bức, nếu không muốn mệt chết mất..."

Cố Sư Sư cảm khái.

Cô nghĩ nghĩ, lại đem bức tranh "gà con mổ thóc" tìm ra.

Chụp một bức ảnh, đặt lên Taobao.

Giá bán, ba vạn.

Cái giá này đối với một bức tranh thủy mặc nhỏ, lại thêm ý tưởng không cao, xem như cực cao.

Nói như vậy, hơi có chút danh tiếng, cũng nhiều lắm chỉ có thể bán được một hai vạn.

Nhưng bức tranh này bất kể thế nào, đều thêm vào một tầng "người lạc vào cảnh giới".

Cố Sư Sư suy xét đến điểm này, vẫn là định một cái giá khá cao, rốt cuộc về sau cô cũng sẽ ra không ít tranh, ngay từ đầu khởi điểm không cao, phía sau liền rất phiền phức.

Về sau bán tranh thủy mặc sơn thủy khổ lớn, nếu còn có thể "người lạc vào cảnh giới", cô nghĩ thế nào cũng phải có giá triệu trở lên!

"Được rồi, xong, đi làm!"

Thiết lập xong giá, số lượng còn 1.

Sau khi đặt tên bức tranh là "Không lấy được bao lì xì, không vui", cô liền vui vẻ, thu dọn một chút liền chạy đến phòng vẽ tranh đi làm.

Trước khi đi, Lâm quản gia thế mà lại tìm đến cô, nói phái xe riêng đưa cô đi.

Cố Sư Sư thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn là từ chối.

"Coi như rèn luyện thân thể, nếu không tôi cứ ăn ngủ, ngủ ăn, đi làm cũng chỉ là ngồi nhiều."

Họa sĩ cái nghề này, cũng là nghề dùng thể lực.

Không có đủ thể lực, đều kiên trì không được một hai tiếng.

Tay vững, bút có lực, đường cong không nghiêng không run, rất kiểm tra tố chất cơ thể.

Tranh sơn thủy siêu lớn, thậm chí có thể một ngày vượt quá tám giờ, liên tục hai ba tuần thậm chí một tháng mới có thể hoàn thành.

"Nhưng buổi tối có thể muốn làm phiền tài xế đón tôi."

Cô sợ tối, không dám đi đường đêm.

"Được, Cố tiểu thư."

Lâm quản gia lập tức ghi nhớ.

Chờ Cố Sư Sư đi ra một thân mồ hôi, tới phòng vẽ tranh, mới phát hiện hôm nay đặc biệt yên tĩnh.

Hai người đàn ông gây chuyện đều không đến, cô còn hơi có chút không quen.

Cuối buổi học hôm qua, trước khi tan làm, cô gọi Triệu Nhàn lại.

"Cô có phương thức liên hệ của La Tranh không?"

Triệu Nhàn vẻ mặt cảnh giác, "Cô muốn làm gì?"

Muốn câu dẫn bạn trai của cô ấy sao?

Chẳng lẽ đêm qua trở về, Cố Sư Sư hối hận?

La Tranh người này tuy rằng tính tình không tốt, cũng xem thường phụ nữ, nhưng ra tay xác thật hào phóng, ngày thường hắn tâm tình tốt cũng là lời ngon tiếng ngọt, giơ tay nhấc chân đều rất lịch thiệp.

"Không có gì, chỉ là nói với anh ta một tiếng, hôm nay không đến, muốn ở nhà luyện tập nhiều."

Cố Sư Sư đề ra một câu, còn vẽ thêm một đường cong không tồn tại.

"Hôm qua đề bút, câu bút tiếp tục, lại thêm luyện thiết phong, nghịch phong mỗi loại một trăm lần."

Triệu Nhàn: "..."

Cô ấy cũng không biết làm biểu cảm gì cho phải.

Thấy cô ấy vô ngữ, Cố Sư Sư nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

"Ừm? Triệu Nhàn, cậu cũng muốn luyện sao?"

"Đi ngược dòng nước, cũng đúng. Nhưng bạn cơ sở càng kém, trước từ trung phong bắt đầu đi."

Triệu Nhàn: "???"

Đến chỗ cô ấy liền đi ngược dòng!?

"Số lần, cứ luyện đến khi bạn nương tay, cầm không được bút thì thôi."

Cố Sư Sư nói, xua xua tay.

Nói xong, cô kéo lấy Lăng Tiểu Mỹ bên cạnh vẻ mặt sùng bái, liền vui tươi hớn hở tan ca.

Hôm nay, cô một thân đầm chiffon hoa Versace, vác một cái túi nhỏ Prada màu vàng nhạt, trực tiếp lên chiếc Bentley đang đậu trong ga-ra.

Triệu Nhàn tức giận đến cả người đều đang run rẩy!

Cô ấy lên chiếc xe đang đậu bên cạnh, liền u oán mà nhìn La Tranh trên ghế lái.

Cô ấy vừa định mở miệng, lại phát hiện La Tranh đang xem Taobao.

"Anh đang mua đồ vật?"

La Tranh cái này thiếu gia nhà giàu, ngày thường ghét nhất đồ Taobao.

Cũng lạ!

"Chết tiệt!"

La Tranh lại dùng sức gõ một cái vào vô lăng!

"Tôi đều đang thanh toán rồi! Giây cuối cùng, thế mà lại bị mua mất! Đáng giận quá!"

Triệu Nhàn lập tức tò mò mà nhìn qua, lờ mờ liền thấy là một bức tranh thủy mặc.

Lại là một bức tranh gà con mổ thóc mà trẻ con thích.

Giá bán vừa thấy, liền khiến cô ấy hít một hơi.

Ba vạn...

Cô ấy cũng là học mỹ thuật, tuy rằng không học qua thủy mặc, nhưng cũng đại khái hiểu biết, bức tranh này nhiều nhất cũng chỉ mất hai ba tiếng là có thể vẽ ra.

Trong thời gian ngắn như vậy, liền có ba vạn vào túi!?

Học nghệ thuật, có thể học được như vậy, quả thực kiếm bội!

"Đáng giận! Đáng giận!"

La Tranh còn đang gõ vô lăng, thậm chí nhanh chóng chuyển sang B trạm, nhưng nhìn một chút, lại thất vọng mà ném điện thoại sang một bên!

"Đúng rồi," Triệu Nhàn thấy bộ dạng bốc hỏa của hắn, quyết định lại đổ thêm dầu vào lửa, "Vừa rồi Cố Sư Sư nhắn lại em, cô ta nói ba trí bài tập về nhà cho anh, luyện bút 400 lần. Bảo anh đừng lơ là, nếu không..."

"Chết tiệt!"

La Tranh quả nhiên hộc máu, lại đập mạnh xuống bàn.

Khóe miệng Triệu Nhàn nhẹ nhàng nhếch lên.

Nhìn tên thiếu gia nhà giàu này ăn mệt, còn rất sảng khoái.

La Tranh lập tức nhặt điện thoại về, liền gọi một cuộc điện thoại, "Là tôi, lần trước anh không phải nói muốn mời Cố Sư Sư đến tham gia yến tiệc sao? Thiệp mời đã gửi chưa? Ừm, không có việc gì, tôi chỉ hỏi một chút."

"Việc anh nhờ tôi làm, đương nhiên đang tiến hành, anh đừng động vào!"

Cái Cố Sư Sư này, hắn không làm cô, cô lại càng hăng hái!

"Anh yêu, yến tiệc gì vậy? Em có thể đi không?"

La Tranh nhấn ga, "Không liên quan đến em."

Triệu Nhàn tức giận đến mức muốn bẻ gãy quai túi trong tay!

Trong biệt thự ngoại thành.

"Ông chủ, đã mua rồi, địa chỉ nhận hàng điền là tòa nhà bên Lĩnh Sơn."

Tư Nhất báo cáo.

Nói xong, hắn liền ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Thận sau bàn làm việc.

Rõ ràng liền ở dưới một mái nhà, mua tranh thế mà còn muốn từ một tòa nhà gửi đến một tòa nhà khác...

Hơn nữa, một bức tranh gà con của Cố tiểu thư, hắn đều không nhìn ra cái gì đặc biệt, liền có giá ba vạn, kết quả ông chủ lông mày cũng chưa nhíu một chút, nói mua liền mua.

Tư Nhất trong lòng nhịn không được liền có một ý tưởng đáng sợ.

Ông chủ, có phải là thích Cố tiểu thư rồi không!?

Bình Luận (0)
Comment