Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129:

Chương 129: Chương 129:Chương 129:

"Chúng ta có thể sửa nó, để nó làm việc cho chúng ta, như vậy cửa hàng đồ ăn của chúng ta sẽ có thêm một người giúp việc, không tốt sao?"

Thẩm Quả Quả tính toán rổn rảng, e là những người ở phía nam Phong Thổ Thành cũng có thể nghe thấy.

Hoắc Đào giơ tay lên, không nhẹ không nặng gõ vào trán cô một cái,'Vừa rồi anh mới nói xong, tất cả robot đều phải đăng ký."

"Chúng ta tự nhặt về cũng không được sao?"

"Tất nhiên cũng phải đăng ký, nếu không thì những gia tộc lớn kia có thể nhặt robot về mỗi ngày rồi."

Hoắc Đào nói cũng đúng, nếu robot là ai nhặt được thì thuộc về người đó, những gia tộc có quyền thế, bất kể là để tăng cường đội ngũ hay để thể hiện sự khác biệt, đều sẽ nghĩ cách "nhặt" được robot.

Biết đâu lại là loại hoàn toàn mới.

"Vậy phải làm sao?" Thẩm Quả Quả bĩu môi.

"Em thật sự muốn sao? Vậy chúng ta có thể mua một con." Một con robot giá vài vạn sao tệ, Hoắc Đào cảm thấy anh vẫn có thể mua được.

"Nhưng mà, em vẫn muốn cái này, gặp nhiều lần rồi, có cảm tình rồi."

Hoắc Đào:... Cảm tình... 2

"Vậy thì trước tiên mang về nhà, có cơ hội thì sửa nó, rồi xem tình hình có thể đăng ký được không, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý, loại robot phế thải này thường rất khó đăng ký." Hoắc Đào nghĩ ra một phương pháp trung hòa.

"Được rồi, anh cất cẩn thận, đừng làm rơi, em đi tìm thêm vài thứ nữa."

Thẩm Quả Quả nhảy lên đống rác, Hoắc Đào thu dọn cơ thể tàn tạ của con robot, đặt lên xe đẩy. Không ai để ý, đôi mắt máy móc của con robot lóe lên hai chấm đỏ rồi lại tắt ngúm.

"Gần xong rồi, chúng ta đi thôi."

Thẩm Quả Quả đứng dậy, giơ tay che tâm mắt, nhìn một vòng, bãi rác rộng lớn, gần như nối liền với bầu trời xám xịt.

Quá lớn rồi, đến bao giờ cô mới lật hết bãi rác được đây!!!

Hơn nữa, mỗi ngày đều có rác mới liên tục được tạo ra, Thẩm Quả Quả hận không thể ở luôn trong bãi rác, sợ bỏ lỡ thứ gì đó quý giá.

Đi một bước ngoái đầu nhìn ba lần, lưu luyến rời khỏi bãi xử lý rác.

Lúc đi, cô tạm biệt con robot canh gác ngốc nghếch/Tôi đi đây, vài ngày nữa tôi lại đến."

Con robot canh gác vẫn im lặng như cũ, chỉ là sau khi hai người đi xa, nó kẽo kẹt xoay cổ, nhìn chằm chằm vào xe đẩy của Hoắc Đào vài giây, rồi lại quay đầu tiếp tục công việc nhàm chán.

Chưa đến cửa nhà, Thẩm Quả Quả đã thấy Dương Minh như kiến bò chảo nóng đi vòng quanh trước cửa nhà nhỏ.

"Ôi chao, hai đứa cuối cùng cũng về rồi, đi đâu vậy?"

Thấy chiếc xe đẩy nhỏ sau lưng Hoắc Đào, trên đó chất đầy đủ thứ lung tung, giống như... một đống rác.

Dương Minh không kìm được tò mò hỏi.

"Tụi con đi bãi rác một chuyến, chú Dương không tìm thấy tụi con, sao chú không nhắn tin ạ?" Thẩm Quả Quả mở cửa nhà, để Dương Minh vào nhà.

Còn xe đẩy nhỏ thì cứ để ngoài đó, dù sao cũng chẳng ai thèm lấy.

Sân nhà trông thật sự giống bãi rác...

Nhưng Dương Minh không để ý đến những thứ đó,'Chú nhắn tin cho Tiểu Đào rồi, hai đứa không trả lời, chú sợ có chuyện nên đến xem." Hoắc Đào lập tức giơ vòng tay lên kiểm tra/À... con không để ý."

Xem thời gian gửi tin nhắn, vừa đúng lúc Thẩm Quả Quả rơi vào đống rác, hẳn là anh không thấy tin nhắn.

"Không sao là tốt rồi," Dương Minh nhìn quanh, căn nhà nhỏ chất đầy ắp đồ đạc.

Chỉ riêng mấy cái chậu lớn đựng phế liệu thú ô kim đã chiếm hơn nửa diện tích.

Còn có máy đột dập của Thẩm Quả Quả, lại chiếm mất một góc lớn căn nhà.

Thật sự là không có chỗ để chân.

"Nhà hai đứa cũng nhỏ thật, chú thấy hai đứa nên cân nhắc đổi chỗ ở."

"Hả? Chú Dương sao biết tụi con muốn đổi nhà sao?" Thẩm Quả Quả rót cho Dương Minh một cốc nước nóng, bỏ vào đó mấy sợi lá dâu tằm cô đã cắt.

Dương Minh đã quen đến nhà Thẩm Quả Quả, vào cửa là ăn uống.
Bình Luận (0)
Comment