Chương 130:
Chương 130:Chương 130:
Cầm cốc nước bằng thép không gỉ lên uống một ngụm, một vị ngọt thanh tràn vào miệng, ngay cả cổ họng khô khốc cũng thấy dễ chịu,'Ồ? Đây là... trà sao?"
"Ừ, do con tự làm, chú đoán xem con dung nguyên liệu gì?"
"Con còn biết làm trà sao? Dùng thứ gì vậy? Ngon thật!" Dương Minh chép miệng, nhấm nháp.
"Là trà lá dâu tằm, lá dâu tằm chú đưa đến, tằm ăn không hết, một phần con dùng để làm xà phòng, một phần dùng để làm trà."
Thẩm Quả Quả cũng rót cho Hoắc Đào một cốc.
Đúng rồi! Xà phòng!
Dương Minh vỗ mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy,'Chú đến đây cũng là muốn hỏi con lấy xà phòng."
"Quả Quả, con không biết đâu, sau khi hai đứa đi, xà phòng đã được nhiều người dùng thử, chỉ trong một buổi trưa và một buổi chiều, họ đã đặt trước bốn mươi lăm cục."
"À... Thẩm Quả Quả đã nghĩ đến việc thứ này sẽ được ưa chuộng, nhưng không ngờ số lượng đặt hàng lại nhiều đến vậy.
"Chú Dương, chú bán bao nhiêu tiền một cục?"
"Năm trăm sao tệ một cục, bốn mươi lăm cục là hai vạn hai nghìn năm trăm sao tệ! Quả Quả, số sao tệ này chú..."
"Khoan đã?" Thẩm Quả Quả giơ tay ngăn Dương Minh nói tiếp,'Chú nói bao nhiêu sao tệ một cục?”
"Năm trăm sao tệ chứ, con có phải đã giơ năm ngón tay... đúng không,' Dương Minh bắt chước Thẩm Quả Quả, giơ lòng bàn tay ra vẫy vẫy,Đây không phải là năm trăm sao tệ saol"
Chú ơi! Đó là vẫy tay chào tạm biệt!
Tạm biệt!
Là hẹn gặp lại đó.
Hồi đó ở tiệm chú Dương, cô nói giá đã thỏa thuận trước, ý là bán theo giá của bàn chải lông heo, một trăm sao tệ một cục.
Ai mà ngờ Dương Minh lại có mạch não như vậy.
Nhưng ai lại chê tiên làm bỏng tay chứ?
Một sự hiểu lầm tuyệt vời.
Dương Minh tiếp tục nói,'Quả Quả, số sao tệ này chú sẽ không lấy một xu, chỉ cần con để ở tiệm chú bán là được!"
Hả?
Thấy Thẩm Quả Quả ngẩn người, ông ta lập tức bổ sung,'Hoặc là chú mua của con với giá năm trăm sao tệ, chú cũng sẽ không tăng giá, chủ yếu là để tăng độ nổi tiếng cho cửa hàng."
Chiều nay, ông ta bảo cậu nhân viên đặt một cái giá và một cái chậu nước trong tiệm, chỉ cần khách hàng vào là khuyến khích họ dùng thử xà phòng.
Chỉ trong vài giờ, vải vóc và quần áo may sẵn trong tiệm của ông ta đã bán được nhiều hơn bình thường.
Thẩm Quả Quả lẩm bẩm,"Chú Dương, chú đang nói gì vậy!"
Cô là người muốn mở tiệm ăn, không chỉ xà phòng, sau này còn rất nhiều thứ không liên quan đến đồ ăn, cô không thể để ở tiệm ăn để bán được.
Dù sao cũng cần một người cộng tác.
Mà Dương Minh và cha của Hoắc Đào là bạn cũ, lúc mới quen biết còn chủ động tặng quần áo cho cô, lần trước đưa mẹ Hoắc và Hoắc Hải vào tròng chú ấy cũng đã ra tay giúp đỡ.
Dù nhìn từ góc độ nào thì Dương Minh cũng là một đối tác rất tốt. "Chú Dương, xà phòng này chỉ là khởi đầu, sau này có thể còn có sản phẩm mở rộng, con sẽ gửi ở tiệm của chú để bán, không đưa cho người khác, bất kể bán được bao nhiêu tiền, sau khi trừ thuế, chúng ta sẽ chia đôi."
Hải
Lần này đến lượt Dương Minh đơ người.
"Cái này... Quả Quả, như vậy con thiệt thòi quá."
"Nếu con tự bán, còn cần mặt bằng và nhân công, còn để ở chỗ chú, con chỉ chịu trách nhiệm sản xuất, tính ra như vậy, cả hai chúng ta đều không thiệt."
Thực ra, quan trọng nhất là xà phòng quá mới lạ, thị trường lại lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ khiến người ta đỏ mắt, cô cũng không giấu được mãi công thức này, chi bằng nhường phần lợi ích này ra, còn mình thì chuyên tâm làm quán ăn.
"Chú Dương, chúng ta cứ quyết định vui vẻ như vậy đi, chú đừng khách sáo."
"Nhưng mà, con cũng có một chuyện, cần chú Dương giúp đỡ."
"Con nói đi! Chuyện gì cũng không thành vấn đề." Hạnh phúc đến quá đột ngột, Dương Minh cười tươi như hoa, Thẩm Quả Quả không những đồng ý ký gửi ở tiệm ông ta mà còn nhường một nửa doanh thu, lại còn là sau thuế.